Tôn Thăng Nam ánh mắt thâm thúy, nở nụ cười như chứa dao găm nói.
“Vậy thì đặt cược lớn một chút, cuối cùng nếu ai thua thì sẽ đưa tất cả những căn mình mua được cho đối phương, thế nào?
Tần Lâm cười nói.
“Được thôi, anh tự tin như thế, vậy để tôi xem thử anh có thể mua được mấy căn! Đây chẳng phải là cậu bé thần tài thì là gì?”
Tôn Thăng Nam bật cười ha hả.
Tên Tần Lâm này muốn thi vung tiền với anh ta à?
“Anh Tần!”
Mộc Tâm Lan nhìn sang Tần Lâm, ánh mắt có chút phức tạp, hiện giờ đã chơi càng lúc càng lớn. Cô ấy không lo Tần Lâm sẽ thua, ban đầu anh còn mua cho em dâu một chiếc đồng hồ mấy chục triệu, đây mới là nhà giàu khiêm tốn thật sự. Nhưng đặt cược lớn như vậy khó tránh khỏi khiến người ta ngạc nhiên.
“Sao, sợ rồi à? Nếu bây giờ anh quỳ xuống xin tha thì tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, những chuyện lúc trước cũng có thể xóa sổ”.
Tôn Thăng Nam chỉ vào Tần Lâm nói.
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ sợ anh không có gan đánh cược với tôi thôi”.
Tần Lâm chế nhạo.
“Yên tâm đi, anh có tính toán rồi”.
Tần Lâm nhìn Mộc Lâm Lan, dịu dàng nói.
“Tôi xem anh còn giả vờ đến lúc nào, xì”.
Mộc Đồng khoanh tay đứng đó với dáng vẻ xem kịch.
“Tần Lâm, cậu đừng tự chuốc lấy nhục nhã, nhân lúc cậu Tôn chưa tức giận, mau chóng quỳ xuống xin lỗi người ta đi”.
Dương Quế Hoa tức giận nói, nếu đứa con rể vàng này chạy mất, bà ta sẽ tiếc tan nát ruột gan mất.
Tuy nhiên, tất cả đều là do cái tên Tần Lâm này gây cản trở, còn muốn yêu đương với con gái bà ta à, giờ bà ta nhất quyết không đồng ý.
“Đúng thế, Tần Lâm, anh đừng có chọc giận anh rể tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu”.
Mộc Tiểu Lộ lạnh lùng nhìn Tần Lâm, tham phú phụ bần, giờ cậu ta đã nhắm trúng Tôn Thăng Nam rồi. Người ta là cậu chủ nhà giàu, còn Tần Lâm là cái thá gì? Đến con xe rách cũng không có mà phải để người khác tặng.
“Anh rể, em chỉ chờ đến ngày anh cưới chị gái em”.
Mộc Tiểu Lộ quay đầu đón ánh mắt của Tôn Thăng Nam và cười nói.
“Yên tâm đi em rể, đợi anh thắng anh ta nhất định sẽ tặng cậu một căn nhà”.
Tôn Thăng Nam cười nói.
Vãi chưởng!
Tặng một căn nhà?
Lòng Mộc Tiểu Lộ lập tức vui như nở hoa, cậu ta đã gặp được quý nhân rồi à? Tặng cậu ta một căn nhà tận mấy triệu? Nhìn đi, đây mới là phong thái nhà giàu.
“Anh rể! Em cảm ơn anh trước”.
Mộc Tiểu Lộ vô cùng kϊƈɦ động, hai tay nắm chặt lấy Dương Quế Hoa mẹ mình.
Dương Quế Hoa cũng nén khỏi kϊƈɦ động, nhịp tim không ngừng gia tăng, người ta là cậu ấm nhà giàu, lời nói ra như bát nước hất đi, chắc chắn không có chuyện nuốt lời.
Lúc này, ngay cả Mộc Đạt Nhân và Viên Lê cũng nhìn nhau, biết trước Tôn Thăng Nam là cậu chủ nhà giàu hào phóng, bọn họ đã gọi con gái đến rồi, tên Tôn Thăng Nam này giấu kĩ quá, ngay cả con trai là bạn thân nhất cũng không biết.
Hiện giờ bọn họ chỉ có thể hâm mộ, ghen tỵ. Vung tay tặng hẳn một căn nhà mấy triệu, chẹp chẹp, sự quyết đoán này, người bình thường sao có thể so sánh được?
“Vậy còn dì”.
Dương Quế Hoa vội vàng nói.
“Dì à, chỉ cần cháu lấy được con gái dì, thì nhà sao thiếu dì được? Đến lúc đó, cháu cũng sẽ tặng mọi người một căn, ha ha ha”.
Tôn Thăng Nam tỏ vẻ tự mãn.
Ngay cả nhân viên giao dịch bất động sản cũng ghen tỵ, vẻ mặt đầy kϊƈɦ động, xem ra hôm nay đã gặp được đại gia thật sự rồi, mạnh tay quá đi?
Tôn Đạt Nhân và Viên Lê đều tiếc đứt ruột, vì sao không gọi con gái nhà mình đến chứ, tên Tôn Thăng Nam này chính là con rể vàng trong truyền thuyết.
Dương Quế Hoa vui vẻ cười ngoác mang tai, hai mắt sáng ngời, con trai bà ta có nhà rồi, bọn họ cũng có, tên Tôn Thăng Nam này không hổ là cậu ấm nhà giàu, hơn nữa còn có tình cảm sâu nặng với con gái bà ta, người đàn ông ông này mới xứng đáng để giao phó.
“Con rể ngoan, con rể tốt, ha ha ha, dì nhắm cháu là con rể dì rồi”.
Lòng Dương Quế Hoa hoảng loạn, bà ta hoàn toàn chưa sẵn sàng, bà ta cũng sắp có một căn nhà to như của nhà anh Hai rồi à? Nó tận mấy triệu đó, xem ra lần này bọn họ đầu tư con gái có lời rồi.
Con trai bà ta không có năng lực, sinh được một đứa con gái xinh đẹp vẫn phất lên như thường, chuyện này sẽ khiến đám hàng xóm thấp kém trong thôn ghen tỵ chết mất.
Dương Quế Hoa thậm chí đã nghĩ đến khoảnh khắc huy hoàng về thôn, đến lúc đó, bà ta nhất định phải cho bà Trương xem, tưởng con gái bà ta tìm được con rể làm giáo viên trong thành phố thì ghê gớm lắm à? Đến lúc đó tôi sẽ cho bà xem con rể của tôi lợi hại như nào.
“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy”.
Mộc Tâm Lan tức giận xanh mặt, Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa chỉ muốn mau chóng bán cô ấy đi, thấy người có tiền là răm rắp gọi con rể, cô ấy còn không quen biết người ta mà bọn họ đã ở đây gán ghép linh tinh.
“Cháu xem này, Tâm Lan còn xấu hổ, đã là con gái lớn rồi không có gì phải ngại ngùng cả, đến lúc đó đừng quên hai bác là được. Ha ha ha”.
Viên Lê miệng thì cười nói nhưng trong lòng lại đang chửi thầm, con ranh này trong lòng đang sướиɠ điên lên được, đúng là được hời còn ra vẻ.
“Chứ sao nữa, đây chắc chắn là một cuộc hôn nhân tuyệt vời, chúng tôi trông Thăng Nam từ bé đến lớn, biết rất rõ tính cách của nó, sau này cháu ở bên nó chắc chắn rất hạnh phúc”.
Mộc Đạt Nhân gật đầu lia lịa, như thể đã bàn đến chuyện cưới xin rồi.
“Chính là căn này, tính xem bao nhiêu tiền, tôi lấy hai căn này trước, một căn nuôi lợn, một căn nuôi chó”.
Tần Lâm mỉm cười nói với một nhân viên giao dịch bất động sản khác.
“Thưa anh, anh chắc chắn chứ ạ?”
Cao Sảng mặt đầy kinh ngạc hỏi.
“Ừ, tính xong thì quẹt thẻ đi”.
Tần Lâm nói.
“Trả hết ạ?”
“Đúng thế!”
Cao Sảng mặt đầy ngạc nhiên, vội vàng cầm máy tính lên bấm.
“Thưa anh, mỗi căn có giá 9,32 triệu, tổng hai căn là 18,64 triệu nhân dân tệ!”
“Tinh....”
Quẹt thẻ thành công! Tần Lâm quẹt một lúc hơn 18 triệu nhân dân tệ, tất cả mọi người lúc đó đều kinh ngạc, ngay cả người trong phòng giao dịch bất động sản cũng rất phấn khích.
“Tiểu Sảng giỏi quá, bán một phát hai căn, lại còn trả toàn bộ nữa!”
“Đúng thế, Tiểu Sảng, cô phải khao chúng tôi đấy nhé”.
Nhân viên phòng giao dịch bất động sản nói liên miên.
Sắc mặt Lưu Oánh sa sầm lại, vừa rồi cô ta coi thường Tần Lâm, không ngờ giờ người ta lại trực tiếp quẹt thẻ mua trọn hai căn nhà gần 20 triệu, hống hách quá đi?
Vẻ mặt Mộc Đồng cũng vô cùng ảm đạm, người mà anh ta coi thường nhất lúc này lại vung tiền như rác, mua một lúc hai căn nhà lớn cao cấp, chuyện này quá mức kinh ngạc đi?
“Chuyện này sao có thể.... Sao anh ta lại có nhiều tiền như vậy”.
Mộc Tiểu Lộ có chút hoảng hốt, không ngờ Tần Lâm lại giàu có như vậy, trái tim Dương Quế Hoa cũng đập thình thịch, tên Tần Lâm này trông có vẻ bình thường nhưng cũng là một cậu chủ nhà giàu?
Mộc Đạt Nhân và Viên Lệ cũng hoảng loạn theo, sắc mặt tối sầm, bọn họ đã khinh thường Tần Lâm rồi à? Lẽ nào tên nhóc này giả nghèo sao!
Chỉ có Mộc Tâm Lan là người bình tĩnh duy nhất, cô biết rõ Tần Lâm vô cùng giàu có, dù là nhân sâm hay đồng hồ có giá hàng chục triệu, mà Tần Lâm vẫn tiêu không hề chớp mắt, nói gì đến chuyện mua mấy căn nhà này.
“Anh bạn, có phải anh nên quỳ xuống rồi không?”
Tần Lâm nhìn Mộc Đồng, sắc mặt anh ta tái nhợt, khóe miệng khẽ mấp máy. Vừa rồi anh ta đánh cược với Tần Lâm, chỉ cần anh mua được nhà, anh ta sẽ quỳ xuống trước mặt anh. Giờ người ta không chỉ mua nhà, mà còn trả tiền một lúc hai căn, chuyện vả mặt này dường như quá nhanh thì phải?
“Anh nói linh tinh gì vậy? Bảo tôi quỳ trước anh á, anh xứng chắc? Tôi bảo là nếu anh thắng được Thăng Nam thì tôi mới quỳ, hai chúng tôi cùng nhau quỳ, hài lòng chưa?”
Mộc Đồng không chịu nhận.
- ----------------------