Tần Lâm cảm thấy khá thú vị, người có họ Lâu không nhiều, và Lâu Đình Đình này là một trong số đó.
“Đông Hải có bao nhiêu người họ Lâu chứ?”
Tần Lâm thản nhiên hỏi, anh muốn biết họ Lâu kia có phải bố của Lâu Đình Đình hay không.
Liễu Thanh Thanh nói: “Nếu như có tiếng thì chỉ có một gia tộc mà thôi, đó là cấp dưới của tôi, cũng coi như là một nhà cung cấp, ông ta vì biết chuyện này nên mới muốn nịnh hót tôi, nên mới đưa xe đến đón anh”.
Tần Lâm mỉm cười: “Được, tôi biết rồi, ngày mai tôi liên lạc với bọn họ là được, à đúng rồi, đây là lần đầu đến nhà cô, tôi có nên chuẩn bị quà cáp gì không?”
Liễu Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đã giúp anh chuẩn bị rồi, không cần anh phải bận tâm, ngày mai cứ tặng cho bà nội là được”.
Liễu Thanh Thanh cũng ngại nói ra, không phải sợ Tần Lâm tốn kém, mà là sợ anh không tặng nổi.
Điều kiện của gia đình Liễu Thanh Thanh ở mức nào chứ?
Đó chính là gia tộc giàu có nhất cả nước, có gì quý giá mà họ chưa từng thấy chứ? Cho dù Tần Lâm có mang đến món đồ vài trăm nghìn, e rằng bọn họ cũng không xem trọng.
Vậy nên tốt nhất vẫn cứ để cho Liễu Thanh Thanh chuẩn bị, ít nhất cũng có thể lấy lòng được bà nội.
Sau khi liên lạc xong, Tần Lâm mới hỏi dì Hai.
“Gia đình của Lâu Đình Đình đó kinh doanh mỹ phẩm đúng không?”
Dì Hai sững ra: “Hình như là vậy, tại sao cháu biết được?”
“Ồ, không có gì, cháu đoán bừa thôi”.
Đường Mẫn cũng không quan tâm lắm, nhưng Lâm Nguyệt Dao lại có chút nhạy cảm, sau đó kéo tay Tần Lâm lại hỏi.
“Bạn gái lần này của anh là ai mà lại thần bí như vậy?”
Tần Lâm mỉm cười: “Ngày mai sẽ biết”.
Lâm Nguyệt Dao trừng mắt nhìn anh: “Không nói thì thôi!”
Sáng hôm sau, dì Hai đã dậy sớm để trang điểm, dù sao cũng là nhà trai nên phải ăn mặc đẹp đẽ một chút mới được.
Đây là cơ hội để ra mặt cho Tần Lâm, hơn nữa còn có chị Ba đi theo, đương nhiên cũng phải nên trang điểm một chút.
Sau khi Tần Lâm thức dậy, dì Ba và những người khác đã có mặt đông đủ.
“Em Hai à, hôm nay mọi người định đi như thế nào, chắc không phải bắt taxi đó chứ?”
Đường Mẫn nói: “Lão Lâm nhà tụi em có xe, hay là đi xe Lão Lâm nhé?”
Chiếc A8 của Lâm Vũ là một chiếc siêu xe, cũng coi như là hàng hiệu.
Cao Phương liền nói: “Chị thấy chiếc xe của Lão Lâm rồi, bên trêи còn có chữ tập đoàn Mạnh Thị, vừa nhìn là biết xe của công ty, hơn nữa, chúng ta nhiều người như thế này cũng không ngồi được”.
“Hay thế này đi, chúng ta mượn chiếc Maybach của Đình Đình nhé?”
Lâu Đình Đình gật đầu: “Nhà con có hai chiếc Maybach, vừa hay đủ chỗ để chúng ta cùng ngồi, để con bảo tài xế lái đến”.
Nói xong, Lâu Đình Đình lấy điện thoại ra gọi.
“A lô, Lão Trương, tôi muốn dùng chiếc xe của gia đình, hai chiếc Maybach đó... cái gì? Bố tôi lấy đi rồi sao? Ồ, vậy thôi nhé”.
Lâu Đình Đình cau mày: “Không được rồi, bố con lấy xe đi rồi, có lẽ đi đón nhân vật quan trọng nào đó”.
Ngay khi Lâu Đình Đình nói xong, điện thoại của Tần Lâm bỗng vang lên.
“A lô?”
“Xin hỏi, là cậu Tần đúng không?”
“Đúng vậy, ông là?”
“Tôi là Lâu Chính Cương! Là bạn của Liễu Thanh Thanh, hôm nay tôi đặc biệt đến để đón cậu, tôi đã dậy từ sáu giờ sáng nhưng vẫn không gọi cho cậu vì sợ phiền, cho hỏi bây giờ cậu có tiện không, để tôi qua đó đón?”
Tần Lâm gật đầu: “Được, qua đây đi”.
Sau khi nói xong địa chỉ, anh liền cúp máy.
Tần Lâm lộ ra chút vui vẻ, chắc Lâu Chính Cương này chính là bố của Lâu Đình Đình nhỉ?
Lâu Đình Đình cũng thật là, chả trách lại nói bố đã dùng xe ở nhà rồi, hóa ra lại đích thân đến đây đón.
Sau khi nghe Tần Lâm gọi điện xong, Lâu Đình Đình chợt cau mày.
“Ai thế? Anh tìm xe đến đón anh à?”
Tần Lâm gật đầu: “Có người đến đón”.
Lâu Đình Đình có chút không vui: “Lái xe gì?”
Tần Lâm trả lời: “Không biết nữa, có lẽ là Maybach thì phải?”
Lâu Đình Đình cười chế nhạo: “Chắc anh không biết gì về Maybach đúng không? Maybach không phải một chiếc xe bình thường, ở Đông Hải này cũng chẳng có mấy chiếc, anh cho rằng chỉ một cuộc điện thoại là có thể gọi tới được à?”
Tần Lâm cười đáp: “Có gọi đến được hay không, cứ đội lát nữa rồi hay”.
Lâu Đình Đình hừ lạnh một tiếng: “Giả vờ giả vịt! Hừm!”
Lâu Đình Đình coi thường loại người như vậy nhất, không có bản lĩnh còn không biết khiêm tốn.
Hầu hết đàn ông bình thường khi nghe thấy cô ta là người nhà họ Lâu, đều muốn quỳ xuống ɭϊếʍ láp.
Tần Lâm này lại còn làm bộ làm tịch, tự cho mình thanh cao, có lẽ bạn gái của anh cũng chẳng phải gia đình có điều kiện gì.
Cao Phương cười nói: “Con dâu à, cũng đừng đòi hỏi quá cao, bọn họ chỉ là gia đình bình thường mà thôi, có thể môn đăng hộ đối là được rồi”.
Lâu Đình Đình cười nhạt, nhưng không nói gì, mặt cô ta lộ rõ vẻ khinh thường.
Mọi người đều xuống lầu để đợi xe, Lâu Đình Đình bày ra vẻ mặt không coi ai ra gì.
“Cũng không biết loại xe tồi tàn nào, sau phải để chúng ta đợi ở đây chứ”.
Lời nói của Lâu Đình Đình vô cùng chói tai, đến cả Lâm Nguyệt Dao cũng không chịu nổi.
“Không phải chỉ là phương tiện để đi lại thôi sao, có gì để thể hiện chứ, chẳng phải cô cũng không gọi được xe sao?”
Lâu Đình Đình lườm Lâm Nguyệt Dao một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng.
“Đó là do bố tôi đã dùng xe lái đi rồi, bố tôi lái xe chắc chắn là để đi đón khách quý, đương nhiên sẽ không có thời gian cho mượn rồi, hừm...”
Ngay khi Lâu Đình Đình vừa nói xong, đột nhiên có một chiếc Maybach lái đến, đậu trước mặt mọi người.
Nhìn thấy chiếc xe, Lâu Đình Đình sững sốt: “Đây chẳng phải là xe nhà con sao?”
Mọi người đều không ngờ rằng đây chính là xe của nhà Lâu Đình Đình.
Nhìn thấy biển số xe, Lâu Đình Đình vô cùng ngạc nhiên, không ngờ rằng đó lại là xe của nhà cô ta, chắc là bố cô ta còn dư chiếc này nên mới đến để đón cô ta.
Nhưng Lâu Đình Đình cũng không nói cho bố cô ta biết địa điểm, sao ông ta có thể đến đây được?
Một người đàn ông trung niên đầu hói mặc âu phục bước xuống xe, hệt như dáng vẻ của một tài xế.
Sau khi xuống xe, liền chạy đến một cách cung kính.
Mặt Lâu Đình Đình lộ rõ vẻ vui mừng: “Bố, tại sao bố lại ở đây?”
Lâu Chính Cương sững ra một lúc, nhìn thấy Lâu Đình Đình liền chau mày.
“Tại sao con lại ở đây!”
Lâu Đình Đình hoàn toàn không nhận ra bố mình có gì đó kì lạ, liền nói: “Bố biết con muốn dùng xe nên mới đưa đến đây đúng không?”
Lâu Chính Cương cau mày, nói với vẻ tò mò.
“Con ăn nói bậy bạ gì thế! Ai rảnh mà lại cho con mượn xe chứ, đừng làm ồn nữa!”
Dứt lời, Lâu Chính Cương vội vàng nói với Tần Lâm: “Cậu chính là cậu Tần đúng không? Tôi là Lâu Chính Cương, cậu cứ gọi tôi Tiểu Lâu là được”.
Người đàn ông này có độ tuổi và ngoại hình khá tương đồng, vậy nên Lâu Chính Cương không thể nào nhầm được.
Lâu Đình Đình ngây ngốc.
Cậu Tần? Tiểu Lâu?
“Bố, bố nói lại lần nữa xem, anh ta chỉ là một tên rẻ rách, tại sao bố lại tỏ ra tôn kính như vậy chứ?!”
Sắc mặt Lâu Chính Cương thay đổi rõ rệt: “Hỗn láo!”
Nói xong, ông ta liền giơ tay lên tát về phía Lâu Đình Đình.
‘Bốp’ một tiếng, một bên mặt Lâu Đình Đình lập tức sưng lên.