Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không sao cả, cậu Tần mới là quý nhân của cô, cô nên cảm ơn cậu ấy mới đúng, vậy thì tôi không làm phiền cậu Tần nữa, có chuyện gì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được, nhà họ Cung tôi ở tỉnh thành cũng có chút uy quyền”.

Cung Thiếu Lâm để lại số điện thoại cho Tần Lâm.

“Đúng rồi cậu Tần, sâm vương trăm năm mà trước đây cậu nhờ bố tôi tìm giúp đã tìm thấy rồi”.

Cung Thiếu Lâm nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Đây là chuyện tốt, ở đâu thế?”

Mắt Tần Lâm sáng rực lên, trước đây đúng là anh có nhờ chú Cung tìm củ sâm vương trăm năm, cơ thể của bản thân vẫn chưa trở về trạng thái đỉnh cao, chỉ khi nào tìm được một củ nhân sâm trăm năm mới có thể khiến tinh, khí, thần của anh bình phục trở lại.

Mặc dù sư phụ vô cùng lợi hại nhưng tinh khí thần của cơ thể vẫn cần phải bổ khí dưỡng nguyên thì mới có thể từ từ đạt đến trạng thái tốt nhất, vì cứu chú Hai mà Tần Lâm đã hy sinh quá nhiều, nhưng chỉ cần tìm được sâm vương trăm năm anh tin sức mạnh của bản thân sẽ lên một tầm cao mới, hơn nữa sẽ không cần phải lo lắng sau này xảy ra chuyện tương tự, một củ sâm vương trăm năm là bảo bối hiếm có trêи thế giới.

Nhân sâm mà lúc đầu anh đưa cho Vãn Nhi chỉ có tuổi đời mấy chục năm thôi, hơn nữa cũng chưa chắc đủ năm đủ tháng, lần này xem ra ông trời đã giúp đỡ cho anh rồi!

Tần Lâm thề rằng nhất định phải lấy được sâm vương trăm năm!

“Ở khu vực núi Trường Bạch.......Đông Hải!”

Cung Thiếu Lâm cười gượng.

“Có thể cần cậu Tần đích thân đi một chuyến”.

“Ừm, vậy được, anh đưa phương thức liên lạc và địa chỉ của anh cho tôi, tôi sẽ đích thân đi một chuyến”.

Tần Lâm nghĩ một lát rồi nói.

“Trường Bạch là quê hương của tôi, tôi có thể dẫn anh đi”.

Mộc Tâm Lan hào hứng nói.

“Vậy thì tốt quá”.

Tần Lâm rất ngạc nhiên, anh luôn tò mò về núi Trường Bạch, trong rừng rậm nguyên sơ có vô số loài thuốc quý hiếm, thực sự là phúc địa của người hành nghề y, từ lâu anh đã muốn đến tìm hiểu một chuyến.

“Thật hả? Vậy cô dẫn đường cho cậu Tần đi, không cần đi làm, tôi sẽ giữ chức cửa hàng trưởng cho cô”.

Cung Thiếu Lâm vội nói.

“Tôi đã gửi số điện thoại, địa chỉ vào điện thoại của cậu Tần rồi”.

Sau khi Cung Thiếu Lâm căn dặn, chào Tần Lâm một tiếng rồi quay người rời đi.

“Anh Tần, cảm ơn anh!”

Sau khi chủ tịch rời đi, Mộc Tâm Lan nở cụ cười vui vẻ an tâm.

“Không cần phải cảm ơn tôi, đây là điều cô đáng được nhận, cô tôn trọng người khác, đương nhiên cũng sẽ nhận được sự tôn trọng của mọi người”.

“Ting ting”.

Đúng lúc này điện thoại của Mộc Tâm Lan reo lên, mặt cô hơi biến sắc.

“Cái gì? Được, chị lập tức về ngay! Tiểu Lộ em đừng lo lắng, bây giờ chị sẽ về ngay”.

Mặt Mộc Tâm Lan trắng bệch không còn chút máu, vô cùng căng thẳng.

“Cô sao thế?”

Tần Lâm nhíu mày.

“Anh Tần chắc tôi không thể đưa anh đi núi Trường Bạch được, bố tôi sắp không qua khỏi rồi, tôi phải về gặp mặt ông ấy lần cuối”.

Mộc Tâm Lan vô cùng rối bời, lúc nãy vẫn còn vui vẻ, bây giờ lại giống như mưa bão ập xuống vậy.

“Tôi là bác sĩ, để tôi đi cùng cô một chuyến vậy, cô đã đồng ý dẫn tôi đi núi Trường Bạch rồi, tôi cũng không thể không báo đáp lại ân tình này”.

Tần Lâm nói.

“Cảm ơn anh Tần, vậy thì phiền anh quá. Tôi phải về ngay nếu không tôi sợ sẽ không gặp được bố lần cuối”.

Lúc này Mộc Tâm Lan chỉ muốn lao thật nhanh về núi Trường Bạch, nóng lòng được về nhà, cô cùng Tần Lâm đến sân bay.

Đất Hoa Hạ rộng lớn mệnh ʍôиɠ, núi non thần kỳ nhiều vô kể.

Tần Lâm rất tò mò về núi Trường Bạch.

Thiên trì, rừng nguyên sinh, truyền thuyết xa xưa thần bí đã thu hút anh.

Anh nóng lòng muốn tìm được sâm vương trăm năm để trở lại thời kỳ đỉnh cao, sức lực tăng mạnh mẽ, tinh khí thần dồi dào gấp bội!

Đối với một người bác sĩ mà nói, tinh khí thần vô cùng quan trọng, người có thể bị quật ngã nhưng tinh thần khí thì không thể.

Tần Lâm cùng Mộc Tâm Lan đi máy bay trở về quê nhà ở Đông Bắc, trong một thôn trang dưới chân núi Trường Bạch. Có điều nơi đây cách núi Trường Bạch rất xa, không có địa điểm thu hút du lịch, chỉ dựa vào rừng rậm và núi lớn, nối liền với dãy núi Trường Bạch, nơi đây chỉ là một ngôi làng bình thường mà thôi.

Khi vào trong làng, Tần Lâm liền cảm nhận được nét văn hóa, phong tục tập quán đậm đà bản sắc dân tộc ở nơi đây.

Có một câu nói rất hay, Đông Sơn có ba bảo vật là nhân sâm, da chồn, cỏ u-la, ba điều kỳ lạ ở nơi đây là giấy cửa sổ dán ở bên ngoài, văn hóa độc đáo, phong tục tập quán khác biệt, tất cả đều là những đặc điểm nổi bật của Đông Sơn.

“Anh Tần, phía trước là nhà tôi”.

Mộc Tâm Lan chỉ vào căn nhà ở sau cùng, cô ấy rất sốt ruột, vô cùng lo lắng, bố tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, con gái yêu của bố về rồi đây.

Vừa vào trong sân liền nhìn thấy có không ít người túm tụm ở trước cửa, là bà con trong thôn làng cùng với người thân trong gia đình, lòng Mộc Tâm Lan như lửa đốt.

“Tâm Lan về rồi đây!”

“Mau xem bố con đi”.

“Đúng vậy, Tâm Lan về rồi, ông Mộc nhất định sẽ không sao đâu, yên tâm đi, có Tôn đại thần ở đây”.

“Chả vậy thì sao, cô xem sau khi Tôn đại thần đến chẳng phải thần sắc của ông ấy đã đỡ hơn rồi sao?”

“Nói đúng lắm, tôi thấy chắc là ông ấy bị Lão Hoàng làm mê muội rồi, chứ sao đang khỏe mạnh như thế mà lại đổ bệnh?”

(Lão Hoàng / Hoàng Tử Bì: cách gọi chồn ở vùng Đông Bắc)

Đám đông mồm năm miệng mười đua nhau nói.

Lão Mộc chưa đến năm mươi tuổi, trước đây rất khỏe mạnh, có điều nửa năm trước đột nhiên đổ bệnh, người ngày càng gầy, thậm chí gầy như con cá mắm, người trong thôn gọi ông là “Khúc Gỗ”.

“Bố”

Mộc Tâm Lan quỳ xuống bên cạnh giường sưởi, nước mắt lăn dài trêи khuôn mặt.

“Chị về rồi, lúc tỉnh bố luôn miệng nhắc đến chị”.

Mộc Tiểu Lộ đỏ mắt nói, dáng người cao gầy, trông hơi xanh xao, tầm mười tám mười chín tuổi, là em trai của Mộc Tâm Lan.

“Con về rồi thì tốt, bố đang nhớ con đấy, lần này bệnh của bố con chắc chắn sẽ khỏi, Tôn đại thần cũng đến rồi”.

Dương Quế Hoa mẹ của Mộc Tâm Lan vỗ vai cô nói, con gái là người mà bố yêu thương nhất, bây giờ cả nhà đã ở bên nhau.

“Những người không liên quan đứng dạt sang một bên, nhanh lên”.

Tôn đại thần hừ lạnh lùng một tiếng rồi nói.

“Tâm Lan, cô mau đứng sang một bên, không thấy Tôn đại thần đang làm phép cho bố cô à”.

“Đúng vậy, đừng làm phiền lão thần tiên, không phải ai Tôn đại sư cũng xem cho đâu”.

“Tâm Lan qua đây đi, sau khi Tôn đại sư nhảy xong cho bố cháu, ông ấy sẽ khỏi thôi”.

“Chị, mau tránh ra, mau lên”.

Mộc Tiểu Lộ cũng kéo chị sang một bên.

Mộc Tâm Lan hơi sững sờ, cô biết chuyện gì đang xảy ra, Tôn đại thần là ‘lão thần tiên’ xuất mã có tiếng khắp thôn làng, xuất mã có nghĩa là nhảy mời thần, đây là phong tục thường thấy của thế hệ người già Đông Bắc, nghe nói có tác dụng trừ yêu diệt ma, vẫn rất thịnh hành ở một số vùng nông thôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK