Nhìn người ta mới gặp mặt đã tặng túi kìa, cho dù có quen biết hay không, ai cũng có phần, thế mới là tác phong của ông chủ lớn nên có!
Xem ra kiểu con nhà giàu như Tần Lâm chắc chắn không có sự quyết đoán như thế này.
Sau khi mỗi người lấy một phần, Quý Quốc Quân tỏ vẻ đắc ý, nhìn Vương Đông Tuyết rồi nói.
"Ngại quá, tôi lấy thiếu một phần, cô không có rồi".
Vẻ mặt Vương Đông Tuyết đột nhiên trở nên lúng túng, vội vàng xua tay: "Không sao đâu, tôi không cần".
Vương Đông Tuyết cũng không định lấy đồ của Quý Quốc Quân, nhưng anh ta tặng cho tất cả mọi người trừ Vương Đông Tuyết, rõ ràng là có sự khác biệt, nhằm vào cô ấy, cố ý khiến cô ấy bẽ mặt, điều này làm Vương Đông Tuyết có chút khó chịu.
Nha Nha đắc ý liếc Vương Đông Tuyết một cái, nhếch mép cười đểu, buổi hẹn gặp ngày hôm nay cô ta phải cho Đông Tuyết biết ai mới thật sự là chị đại, muốn so bì với cô ta sao, cô ta phải cho Vương Đông Tuyết thương tích đầy mình mới thôi.
Mấy người phụ nữ vội vàng mở gói hàng ra, nhìn thấy kiểu túi bên trong liền kinh ngạc.
"Tổng giám đốc Quý, phiên bản giới hạn sao?"
Còn tưởng tặng mỗi người một cái túi cơ bản là tốt lắm rồi, mười mấy người lận, mỗi người một cái túi mẫu cơ bản là cũng phải hơn trăm nghìn đến hai trăm nghìn tệ rồi.
Không ngờ còn là túi phiên bản giới hạn nữa, không có chiếc nào giống nhau cả, chiếc rẻ nhất cũng phải lên đến năm mươi nghìn.
Lần vung tay này hào phóng quá?
Quý Quốc Quân cười nhạt: "Có gì đâu, tôi làm trong ngành này mà, nên tặng mọi người chút quà này mới phải".
Quý Quốc Quân nói vậy lại càng được lòng mọi người, ai cũng sờ túi của mình không rời tay.
Đám phụ nữ này khá hiểu về những đồ hàng hiệu này, nhất là những nhãn hàng nổi tiếng, bọn họ vừa chạm vào là biết hàng thật hàng giả.
Cảm giác tay, hoa văn, màu sắc, lại còn có hình chạm nổi bên trêи, vô cùng tinh tế.
Quý Quốc Quân vốn làm trong ngành này đương nhiên sẽ không dùng túi giả để lừa gạt bọn họ, mà bản thân bọn họ cũng hiểu một chút, đương nhiên khẳng định được đây chắc chắn là bản giới hạn.
"Tổng giám đốc Quý, anh tặng bọn em túi đẹp như vậy thì tặng Nha Nha cái gì vậy?"
Quý Quốc Quân cười nhạt một cái, khuôn mặt nở nụ cười kiêu ngạo.
"Các cô đừng có ghen tỵ đấy, đồ tôi tặng cho Nha Nha tất nhiên tôi phải có tâm hơn rồi".
Nói xong, Quý Quốc Quân lấy ra một chiếc túi màu bạc trắng đưa cho Nha Nha.
"Nha Nha, cái này tặng cho em".
Nha Nha ngây người, vẻ mặt bỗng rạng rỡ.
"Thật sao? Cảm ơn tổng giám đốc Quý!"
Nhìn thấy chiếc túi này, ánh mắt những người phụ nữ hiện lên sự ghen tỵ.
"Túi xách Fendi Selleria đó!"
Cứ nghĩ tặng bọn họ LV phiên bản giới hạn là xa xỉ lắm rồi, nhưng không ngờ còn tặng Nha Nha đồ xa xỉ hơn nữa.
Túi xách Fendi Selleria, chiếc túi xinh đẹp màu trắng bạc, vô cùng đắt đỏ.
Đắt đỏ là bởi vì kiểu túi này là kiểu túi quý hiếm nhất trêи thế giới, dùng da sóc chuột Nam Mỹ và da chồn tía để chế tác, chất liệu nhẵn nhụi tinh tế, chạm vào vô cùng mềm mại.
Giá thị trường hiện tại là hai trăm năm mươi nghìn Hoa Hạ tệ.
Một chiếc túi hai trăm năm mươi nghìn tệ, đúng là quá xa xỉ, số tiền này có thể thanh toán đợt đầu của một căn nhà ở nhiều thành phố rồi.
"Tổng giám đốc Quý đúng là hào phóng, tặng hẳn chiếc túi hơn hai trăm nghìn tệ, đây là lần đầu tôi thấy đó".
"Đúng đó, cho dù tổng giám đốc Quý có kinh doanh hàng hiệu thì cũng quá hào phóng rồi, Nha Nha đúng là may mắn".
"Chúng ta cũng hưởng ké một chút may mắn của Nha Nha, được một chiếc túi phiên bản giới hạn mà, một lần nữa cảm ơn tổng giám đốc Quý nhé".
"..."
Mọi người anh một câu tôi một câu, tâng bốc Quý Quốc Quân lên tận mây xanh, dù gì cũng lấy đồ của người ta nên ai cũng vui vẻ.
Quý Quốc Quân mang vẻ mặt đắc ý, nhìn Tần Lâm một cách khiêu khích rồi hỏi.
"Người anh em họ Tần đây cũng là nhất bảng, không tặng streamer nhà anh một chiếc túi sao, nhỏ mọn quá đấy?"
Những người khác cũng mang vẻ mặt chế giễu, cầm đồ của Quý Quốc Quân rồi đương nhiên phải hùa theo anh ta thôi.
"Đúng đấy, Tần thiếu gia, cho dù không mua được túi phiên bản giới hạn thì cũng phải mua được túi loại cơ bản chứ đúng không?"
"Haiz? Tôi nhớ lúc Vương Đông Tuyết bước vào phòng có cầm một chiếc túi? Là nhãn hiệu gì thế?"
"Ha ha, có thể là nhãn hiệu gì chứ, chắc hàng dởm chứ gì, nếu là LV thì chúng ta đã chú ý đến lâu rồi".
"Cũng đúng, Tần thiếu gia nhỏ mọn quá, còn chẳng lỡ bỏ tiền ra nữa?"
"..."
Mỗi người một câu khiến Quý Quốc Quân vô cùng hài lòng, cười ha ha rồi nói.
"Thôi bỏ qua đi, không làm khó anh ta nữa, không phải ai cũng mua nổi loại túi đắt như vậy để tặng đâu".
Tần Lâm nghe vậy liền cười nhạt rồi nói.
"Một cái túi giả thì có gì mà không tặng được".
Vừa dứt lời, đột nhiên căn phòng trở nên im lặng đến lạ thường.
Mọi người sửng sốt vài giây, sau đó Quý Quốc Quân chau mày, sắc mặt chợt biến đổi.
"Anh nói láo, anh nói ai là túi giả chứ?"
Tần Lâm nói xong, những người phụ nữ khác cũng chau mày lại, kiểm tra kỹ lại chiếc túi trong tay mình một lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì, liền nhao nhao chỉ trích Tần Lâm.
"Này, anh đừng có mà nói linh tinh? Anh có hiểu gì về túi hàng hiệu không mà nói linh tinh, trước đây tôi có làm nhân viên hướng dẫn của cửa hàng LV nửa năm đó, tôi hiểu biết hơn anh nhiều lắm đó? Tôi còn không nhìn ra mà anh lại có thể nhìn ra sao?"
"Ha ha, anh ta ghen tỵ đấy, tổng giám đốc Quý đây chuyên làm ở ngành này lẽ lại tặng túi giả? Như vậy chẳng phải là tự vả hay sao?"
Nói vài câu, một cô gái bỗng đứng lên, chỉ vào chi tiết nhỏ trêи chiếc túi rồi nói.
"Anh xem này, nếu là túi thật thì góc miếng vá hoa văn này sẽ cân xứng, chất da cũng khác xa với túi giả, phần chạm khắc kim loại bên trêи cũng rất tinh tế, đây đều là túi thật, cho dù là hàng Rep 1:1 cũng không thể đạt được đến trình như thế này được, anh đừng có nói linh tinh, mau xin lỗi tổng giám đốc Quý đi!"
Nha Nha cũng không vừa lòng, vừa nhận được một chiếc túi hơn hai trăm nghìn tệ lại bị người ta nói là túi giả, hơn nữa còn là người đàn ông của Vương Đông Tuyết, nên đương nhiên cô ta không vui vẻ gì cho cam.
"Họ Tần kia, anh nói sai rồi đó, mau xin lỗi tổng giám đốc Quý của chúng tôi đi, cúi đầu xin lỗi đi rồi chúng tôi sẽ tha thứ cho anh!"
Tần Lâm cười lạnh một cái rồi nói.
"Anh ta dùng một đống túi giả lừa các cô mà các cô còn bắt tôi xin lỗi, đúng là nực cười".
Quý Quốc Quân tức giận đập bàn một cái.
"Thằng nhãi, đừng có mà nói linh tinh, tôi làm trong ngành này nhiều năm như vậy, anh dám nói túi của tôi là túi giả sao?
Nha Nha cũng cảm thấy khó chịu: "Đúng đấy, anh lợi hại như vậy sao không tặng túi thật đi? Còn để Đông Tuyết dùng túi dởm chứ? Vương Đông Tuyết, cô mang túi dởm của cô ra đây cho mọi người xem đi!"
Nói xong, Nha Nha bước tới, cầm chiếc túi của Vương Đông Tuyết đặt lên bàn.
Vương Đông Tuyết vốn khiêm tốn nên không đưa ra cho mọi người xem, kết quả là Nha Nha vừa đặt túi lên bàn, mọi người đều im lặng.
Túi xách Fendi Selleria màu trắng bạc.
Giống y hệt như chiếc túi mà Quý Quốc Quân tặng cho Nha Nha.
Vừa rồi lúc Vương Đông Tuyết cầm chiếc túi, thật ra mọi người đều không chú ý tới, bởi vì ai cũng không nhờ rằng Vương Đông Tuyết lại dùng chiếc túi đắt như vậy, chỉ chú ý vào khuôn mặt của cô ấy thôi.
Bây giờ để hai chiếc túi ở cạnh nhau mới thấy kịch tính, không ngờ là giống nhau đến như vậy.
Vương Đông Tuyết mua được cả túi hơn hai trăm nghìn tệ sao?
Nha Nha cũng ngây người: "Không thể nào, là giả đó, cái túi này của cô chắc chắn là giả!"
Nói xong, Nha Nha vội mở túi ra nhìn thấy mã cod.
Những người khác lấy túi của Nha Nha cũng bắt đầu xem mã cod bên trong.
Tình huống kịch tính hơn xuất hiện, mã cod của cả hai chiếc túi đều giống nhau y hệt.
Cũng có nghĩa là, một trong hai cái là hàng giả!