Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chú Xương vừa mở cốc ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi rõ rệt!

Trong cốc chính là ba con sáu!

“Tại sao lại như vậy được!”

Chú Xương đã lăn lộn ở đây mấy chục năm rồi, vẫn chưa bao giờ bị thất thủ, nhưng hoàn toàn không thể nào ngờ được hôm nay lại xảy ra chuyện này!

Hơn nữa còn là một cú cược lớn như vậy!

Sắc mặt chú Xương tái nhợt, rõ ràng ông ta lắc ra một hai ba, tại sao lại thành ba mặt sáu cơ chứ?

Vừa rồi chú Xương đứng ở rất xa, cách vị trí cốc một khoảng nhất định, hai tay dang rộng trước mặt mọi người, vậy nên không thể nào có thể động tay động chân được.

Nhưng vừa rồi chú Xương cũng đã tỉ mỉ quan sát Tần Lâm, anh vẫn bất động ngồi đó nghịch kim bạc.

Nhưng kim bạc thì có tác dụng gì chứ, kim bạc thường dùng trong châm cứu, chỉ đâm vào bàn rồi nghịch vu vơ cũng chẳng có tác dụng gì.

Đây cũng không phải chơi bẩn.

Chú Xương đã vào nghề nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta gặp trường hợp như thế này, thật sự cảm thấy khá khó nhằn.

Mười triệu, một ăn ba mươi ba, trong nháy mắt ba trăm triệu đã bay sạch.

Chip đánh bạc trước mặt Tần Lâm lại tăng thêm, ngay lập tức từ một trăm triệu lên bốn trăm triệu.

Tất cả các con bạc đều nhốn nháo lên, trước giờ bọn họ chưa hề nhìn thấy một canh bạc nào chơi tuyệt đến vậy, một trăm nghìn sau ba ván lại lên thành bốn trăm triệu, ai dám tin chứ?

Tay chú Xương toát đẫm mồ hôi, sau đó nhìn sang giám đốc bên cạnh, nhỏ giọng nói.

“Thất thủ rồi, có gì đó rất quái lạ, nhưng tôi lại không thể nhìn ra được, cậu đi kiểm tra camera giám sát thử đi”.

Giám đốc gật đầu, sau đó đưa hết số chip đã thắng cho Tần Lâm rồi mới rời khỏi.

Liễu Tiểu Cường đứng phía sau vỗ đùi: “Ngầu quá đi anh ơi! Một trăm nghìn mà thắng tận bốn trăm triệu, anh thật sự là người ngầu nhất rồi đấy!”

Cách xưng hô của Liễu Tiểu Cường cũng đã thay đổi từ ‘này’ thành ‘anh’ rồi.

Tuy Liễu Tiểu Cường không mấy kinh ngạc về con số mấy trăm triệu, nhưng cái cảm giác thắng lớn trêи bàn đánh bạc, từ một trăm nghìn lên bốn trăm triệu, thì chắc hẳn đây phải là một người đàn ông điêu luyện.

Tần Lâm mỉm cười: “Tiếp tục”.

Chú Xương cầm xúc xắc lên, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, sau đó lập tức chà lên áo để lau, rồi mới bắt đầu lắc xúc xắc lần hai.

Lần này chú Xương đã dùng hết sức lực, chiếc cốc như muốn bay lên không trung ở các góc độ khác nhau, thật khiến cho người ta hoa mắt.

Sau đó, chú Xương đặt lại chiếc cốc lên bàn.

“Xin mời cược!”

Lần này chú Xương lại để hai tay lên bàn.

Thay vì né tránh hiềm nghi như trước, lần này ông ta đặt hẳn hai tay lên bàn, điều này có thể tránh được một số chiêu gian lận cao cấp.

Vẫn như lần trước, Tần Lâm lấy ra con chip có mệnh giá cao nhất, mười triệu, đặt ngay vào vị trí con báo.

Mọi người ở sau lại tiếp tục nhốn nháo.

Đây đúng là dân trong ngành mà!

Quả thật là người trong ngành!

Thật sự quá lợi hại rồi, lại thêm mười triệu, lại đặt vào ô con báo.

Ở sòng bạc này vẫn chưa bao giờ được nhìn thấy qua việc đặt vào ô con báo liên tiếp năm sáu lần như vậy.

Hơn nữa Tần Lâm còn đặt cược mệnh giá lớn nhất, một ván ăn ba trăm triệu.

Nếu cứ liên tiếp thắng ba trăm triệu như vậy thì sòng bạc coi như xong đời rồi.

Trêи trán chú Xương toát mồ hôi lạnh, Tần Lâm đã đặt thêm mười triệu nữa, nếu như lần này không có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ thắng thêm ba trăm triệu nữa.

Chú Xương cũng không hề động tay chân gì vào chiếc cốc kia.

Bởi vì động vào sẽ là chơi bẩn, nếu như đã chơi bẩn thì sẽ bị bắt, lúc đó coi như danh tiếng của sòng bạc sẽ đi tong.

Hơn nữa đối mặt với Tần Lâm, ông ta cũng không dám giở trò, người đàn ông này vẫn luôn cược vào con báo, vậy nên ông ta chỉ cần làm cho xúc xắc trong cốc không phải con báo là được.

Điều này thực sự quá đơn giản, không xuất hiện con báo thì rất dễ để đáp ứng.

Nhưng vừa rồi chú Xương cũng đã thất thủ.

Rõ ràng là cố tình lắc ra một hai ba, nào ngờ lại thành ba mặt sáu, thật quái lạ.

Lần này chú Xương vẫn luôn để tay trêи bàn, mặc dù Tần Lâm vẫn đang nghịch kim bạc, nhưng cũng không thấy có gì khác lạ, trêи bàn cũng chẳng có thay đổi.

Nếu như Tần Lâm giở trò thì phương thức này cũng đỉnh cao quá rồi.

Lần này không ít người cũng đặt theo.

Tần Lâm liên tục đặt vào ô con báo bốn lần, đằng sau cũng đã có người ghen tị nhìn chằm chằm, lần này anh lại tiếp tục đặt con báo, nhiều người cũng bắt chước đặt theo, chắc cũng phải ăn mấy trăm nghìn gì đó.

Áp lực của chú Xương vô cùng lớn, sau đó cắn răng nói.

Ba mặt hai!

Cả đám đông nhốn nháo lên!

Các con bạc trong sòng bạc đột nhiên hét lên, như thể đang gặp phải chuyện gì đó vô cùng điên cuồng, ai nấy đều thắng được rất nhiều tiền, tất cả mọi người đều trở nên phấn khích.

Sắc mặt chú Xương ngay lập tức tái mét.

Làm sao như vậy được!

Ông ta chắc chắn rằng không thể nào lắc ra con báo được, nhưng khi vừa mở ra lại là con báo.

Mặt chú Xương xám xịt lại, mặt giám đốc cũng trông vô cùng khó coi.

Từ trêи lầu đi xuống, giám đốc cũng lắc đầu, camera từ các góc độ khác nhau đều không nhìn ra được Tần Lâm có bất kỳ động tác nào, anh chỉ chạm vào kim bạc mà thôi.

Chú Xương nghiêng đầu, nói nhỏ với giám đốc.

“Cây kim bạc đó có vấn đề, mặc dù tôi không biết xảy ra chuyện gì nhưng không thể nào để cho cậu ta tiếp tục động vào cây kim bạc đó nữa”.

Giám đốc gật đầu, sau đó bước đến chỗ Tần Lâm rồi nói.

“Thật xin lỗi, anh nên rút cây kim bạc này ra”.

Tần Lâm sững ra một lúc: “Tại sao?”

Những người khác cũng không mấy vui vẻ.

“Đúng vậy, tại sao, không chịu thu đúng không?”

“Vòng tay của chú Xương vẫn luôn được đặt trêи bàn, tại sao kim bạc lại không?”

“Nếu như thật sự gian lận thì để vòng tay lên bàn sẽ dễ dàng gian lận hơn, một cây kim bạc thì gian lận kiểu gì chứ, các người làm cho tôi xem thử đi?”

“Tôi thấy có vẻ các người không chơi nổi nữa chứ gì, sòng bài lớn như thế này mà chơi không nổi, thật là buồn cười”.

“...”

Đám người bắt đầu la hét dồn dập, gây không ít áp lực cho giám đốc, nhưng anh ta vẫn cắn răng nói.

“Thật xin lỗi, cây kim bạc này đã làm ảnh hưởng đến trải nghiệm của các vị khách khác, xin vui lòng rút nó ra cho”.

Đám người phía sau vội vàng lên tiếng: “Không hề ảnh hưởng tí nào, anh ăn nói bậy bạ gì đó!”

Mặc kệ những người đó nói gì, giám đốc vẫn một mực yêu cầu Tần Lâm rút kim bạc ra.

Tần Lâm cười nhạt: “Nếu đã như vậy thì lấy đi”.

Vì để công bằng, cho nên chú Xương cũng đã cất vòng tay của mình đi.

Khi tháo chiếc vòng ra, chú Xương cũng đã nhanh chóng đổi xúc xắc, lần này nhất định phải dùng kĩ năng cao cấp, nếu cứ để thua nữa thì sòng bạc sẽ phải đóng cửa mất.

Đột nhiên, Liễu Tiểu Cường vỗ vai Tần Lâm, sau đó nói nhỏ.

“Cẩn thận một chút, bọn họ ra tay rồi”.

Liễu Tiểu Cường cũng đã trải qua điều này, vậy nên cậu ta mới biết được khi chú Xương tháo vòng đã nhân cơ hội đổi thành xúc xắc điện tử! Cậu ta thua là vì thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK