*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông nội, cháu không cam tâm!”
Bạch Thiếu Đình nghiến răng nghiến lợi nói.
"Không cam tâm à? Vậy thì lúc đầu mày đã nghĩ gì? Tất cả đều chẳng phải là vì phụ nữ sao? Mày vẫn chưa buông được đứa con gái nhà họ Tạ đúng không? Nó không xứng với mày đâu”.
Bạch Triển Đường lạnh lùng nói.
"Cháu biết! Nhưng thứ mà cháu không lấy được thì người khác cũng đừng mong có được, nếu không cháu sẽ hủy cô ta”.
Bạch Thiếu Đình siết chặt nắm tay.
"Nói hay lắm, nên như vậy, người khác tuyệt đối không được lấy đi thứ mà người nhà họ Bạch chúng ta muốn, cho dù có lấy được thì cũng phải hủy hoại cô ta”.
Khóe miệng Bạch Triển Đường đột nhiên nhếch lên.
"Không độc không phải là trượng phu, người nhà họ Bạch tuyệt đối không thể chịu nhục được, cháu làm đúng lắm, Thiếu Đình. Nhưng lần này cháu vẫn làm ông thất vọng quá, bởi cháu đã mất mặt người nhà họ Bạch, nhà họ Bạch đã bị cháu làm cho xấu hổ, đây chính là sự thật không thể chối cãi”.
"Ông nội, cháu tình nguyện chịu phạt, nhưng mối hận này, cháu nhất định phải báo!"
Bạch Thiếu Đình vẫn rất kiên định, nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng tràn đầy lửa giận, nhất định phải chặt đầu Tần Lâm mới có thể giải tỏa hận thù.
"Được, vậy đợi đến khi cháu về thì sẽ nhận hình phạt, báo cho chú ba một tiếng, cứ nói là ông nói, đi đến nhà họ Tạ giết tên Tần Lâm đó, không được để mất mặt người nhà họ Bạch”.
Bạch Triển Đường dậm mạnh gậy xuống đất, tạo ra một thanh âm như tiếng chuông.
"Cảm ơn ông nội! Cháu nhất định sẽ không phụ lòng ông”.
Hai mắt Bạch Thiếu Đình sáng lên, trong lòng tràn đầy chiến ý, có chú ba đi cùng thì muốn giết Tần Lâm cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Phải biết rằng chú ba là cao thủ hạng chín trong bảng Rồng!
Khắp Hoa Hạ này, chú ba chính là nhân vật hiếm có, là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, điều đó tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Ánh mắt sáng như sao và đầy sát ý của Bạch Thiếu Đình lóe lên, sau đó bèn rời khỏi đại sảnh nhà họ Bạch.
"Tần Lâm ơi là Tần Lâm, lần này tao sẽ tự tay giết mày, còn cả con điếm Tạ Hồng Mai kia nữa, chính tay tôi sẽ hủy hoại cô, không ai có quyền từ chối Bạch Thiếu Đình tôi cả, không một ai!"
Bạch Thiếu Đình rống lên, hai mắt như cháy rực, máu huyết nổi lên.
Phải cải thiện sức mạnh của mình càng sớm càng tốt mới được, đợi đến khi sức mạnh của mình ngang hàng với chú ba thì còn sợ gì nữa chứ? Khi đó có lẽ toàn bộ Hoa Hạ cũng chẳng có mấy người là đối thủ của anh ta, đây mới là kẻ mạnh thực sự.
Sau khi Bạch Thiếu Đình tìm được chú ba, cả hai liền cùng nhau đến thẳng nhà họ Tạ.
Lúc này Tạ Hồng Mai đang tràn đầy lo lắng, Tần Lâm ơi là Tần Lâm, anh thật sự giận em rồi sao? Rốt cuộc anh đang ở đâu? Sao anh lại không nghe máy?
Tạ Hồng Mai nắm chặt điện thoại, mãi mà vẫn không nhận được hồi âm của Tần Lâm, cô đã gọi cho anh rất nhiều lần nhưng không có kết quả, đầu dây bên kia vẫn không thể liên lạc được.
Hơn nữa Tần Lâm lúc đi lại không thèm nói gì, cứ như vậy rời đi, Tần Lâm thật sự muốn bỏ rơi mình ư? Chẳng lẽ mình lại chọn sai nữa sao?
Tạ Hồng Mai vô cùng lo lắng, dù sao cô cũng là phận phụ nữ, hơn nữa còn là thiếu nữ đang chìm đắm trong tình yêu, bây giờ lúc nào trong lòng cô cũng chỉ nghĩ đến Tần Lâm.
Đáng ghét nhất chính là tên khốn Bạch Thiếu Đình đó, nếu như không có anh ta thì sao mình lại có thể đau đớn như vậy chứ?
Nếu không có sự xuất hiện của Bạch Thiếu Đình thì mối quan hệ giữa cô và Tần Lâm đã không phải xảy ra khủng hoảng như vậy.