“Tên nhóc, cậu có biết hậu quả của việc ăn quỵt không hả?”
Tần Lâm nhíu mày, có chút không vui.
“Tôi đã thanh toán xong rồi, anh có thể đối chiếu lại với nhân viên phục vụ”.
Quản lý nhíu mày, vừa định đi kiểm tra thì Hàn Tiểu Mỹ liền nói.
“Không cần kiểm tra, anh ta lừa người, anh ta và nhân viên lúc nãy thông đồng với nhau để diễn ra vở kịch này!”
“Ở trước mặt bạn bè giả vờ thanh toán, sau đó chuồn đi rồi lại bắt chúng tôi thanh toán thêm lần nữa!”
“Anh nhìn bộ dạng rẻ rách kia xem, trông anh ta giống như có hai trăm nghìn không?”
Hàn Tiểu Mỹ hung hăng ép người, không cho Tần Lâm chút mặt mũi nào, dù sao cũng đã lật mặt rồi, còn gì phải giả vờ nữa chứ?
Quản lý gật đầu, nói.
“Nếu đã như vậy, xin mời cậu hãy thanh toán thêm lần nữa, nếu không thì tôi sẽ để cho bảo vệ ra tay!”
Tần Lâm cau mày, có chút cạn lời.
Hàn Tiểu Mỹ này não tàn thì thôi đi, đến cả quản lý cũng như vậy sao?
“Tôi đã nói tôi thanh toán rồi, tại sao anh lại tin lời cô ta?”
Quản lý hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên rồi, cô Hàn xinh đẹp trắng trẻo như thế này, lại còn ăn mặc sang trọng giống hệt như người thượng lưu, tất nhiên tôi sẽ tin lời của cô Hàn đây”.
Tên quản lý này nhìn thấy Hàn Tiểu Mỹ xinh đẹp, đương nhiên sẽ có thiện cảm, hơn nữa trêи người Hàn Tiểu Mỹ toàn là đồ hiệu đắt tiền, vừa nhìn liền biết là bạch phú mỹ.
Một bạch phú mỹ lại có thể đi đổ oan cho một tên rẻ rách à?
Tần Lâm bất lực lắc đầu, hai người này cũng hợp thật đấy, người này còn nịnh bợ hơn người kia.
Dù sao Hàn Tiểu Mỹ cũng có lý do, bởi vì giữa cô ta và Tần Lâm có chút hiểu lầm, cộng thêm ấn tượng ban đầu không được tốt lắm nên mới coi thường anh.
Nhưng tên quản lý này lại khoa trương quá rồi, chỉ vì một hai câu nói của Hàn Tiểu Mỹ mà anh ta lại giống hệt như chó táp vậy, thật khiến người khác cạn lời.
“Cút ra”.
Tần Lâm chẳng thèm để tâm đến mấy loại người này, nghĩ đến liền cảm thấy bực mình.
Anh đẩy quản lý ra rồi định rời đi.
Hàn Tiểu Mỹ nhanh chóng túm tay quản lý lại rồi nói.
“Không thể để anh ta đi!”
Đống thức ăn đó toàn là do Hàn Tiểu Mỹ gọi, cộng thêm mấy chai rượu nữa, nếu Tần Lâm đi rồi thì đống đó sẽ phải do Hàn Tiểu Mỹ thanh toán, đương nhiên cô ta sẽ không tiêu nhiều tiền đến thế cho việc này được.
Hàn Tiểu Mỹ cứ thế ôm lấy cánh tay quản lý, anh ta đột nhiên trở nên hưng phấn, sau đó đứng thẳng lưng, cố gắng thể hiện cốt cách đàn ông trước mặt phụ nữ.
“Đứng lại! Tôi cho cậu đi rồi sao! Dám ở đây ăn quỵt à, cậu không muốn sống nữa rồi đúng không!”
Dứt lời, quản lý liền nắm áo Tần Lâm kéo mạnh lại.
Tần Lâm nhíu mày, lập tức quay lại đá một phát!
Đã cho mặt mũi rồi!
Người ta đã không thèm quan tâm, còn tự cho mình là ngon sao.
Tuy Tần Lâm không chủ động gây sự, nhưng nếu bị người khác ức hϊế͙p͙, đương nhiên anh sẽ không nhẫn nhịn.
Anh đá một phát vào bụng, ngay lập tức khiến tên quản lý cao mét tám bay ra ngoài.
Bịch!
Anh ta văng mạnh vào tường, nội tạng như muốn vỡ nát, cảm giác đau nhức khắp người, toàn thân rã rời.
“Cậu... xấc xược! Cậu dám gây sự ở khách sạn Hyatt của tôi sao! Muốn chết à!”
Nói xong, quản lý lập tức lấy bộ đàm ra.
“Người đâu, có người gây chuyện, tất cả đến đây mau!”
Quản lý của khách sạn Hyatt này có địa vị xã hội không hề thấp, thu nhập một tháng phải năm mươi nghìn, cũng được xem là người có tiền rồi.
Bình thường anh ta vô cùng kiêu ngạo độc đoán, thích bắt nạt người khác, làm gì có chuyện người khác ức hϊế͙p͙ anh ta chứ?
Hôm nay bị đánh cho một trận, thật đúng là nhục nhã!
Sau khi nói vài câu trêи bộ đàm, bỗng có một nhóm bảo vệ kéo đến.
“Quản lý Triệu!”
Tất cả nhân viên bảo vệ đều cầm theo cây gậy ngắn trêи tay, định sẽ ra tay khi nghe thấy mệnh lệnh của quản lý, ngay lập tức áp đảo Tần Lâm.
Tất cả bạn học đều trở nên căng thẳng, bọn họ bất giác lùi về sau, đứng cách xa Tần Lâm.
Chỉ có Trương Minh vẫn ở cạnh Tần Lâm, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
“Các người làm gì thế, ỷ chỗ lớn rồi chèn ép khách à?”
Quản lý Triệu nghiến răng nghiến lợi nói: “Dám ra tay với tôi à, thật không biết trời cao đất dày là gì, bây giờ nếu như hối hận thì hãy quỳ xuống đất xin lỗi tôi đi, có lẽ tôi sẽ tha cho cậu một mạng!”
Tần Lâm bèn cười khẩy: “Bảo tôi quỳ xuống trước mặt anh? Anh xứng sao?”
Dứt lời, Tần Lâm liền nhìn về phía mấy nhân viên bảo vệ, lạnh lùng nói.
“Chỉ có đám tôm tép này mà đòi bắt tôi quỳ xuống à? Anh cũng tự đề cao mình quá rồi đó”.
Nói xong, mấy nhân viên bảo vệ cũng trừng mắt nhìn Tần Lâm, sẵn sàng để ra tay.
Đột nhiên, có một giọng nói mạnh mẽ từ phía sau vang lên.
“Dừng tay!”
Dứt lời, bỗng có một người đàn ông mặc âu phục trắng tiến đến.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
“Đây chính là ông chủ của khách sạn Hyatt, Dương Quân Nhạc!”
Dương Quân Nhạc là một nhân vật vô cùng lợi hại, người có thể mở được khách sạn lớn như thế này, đương nhiên cũng đồng nghĩa với việc sẽ có rất nhiều nhân lực, vật lực và khả năng kinh tế.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là Dương Quân Nhạc lại có mối quan hệ rất thân thiết với nhà họ Hoa!
Hoa Long Vân là đời thứ hai của nhà họ Hoa, coi như có tình nghĩa kết bái anh em với Dương Quân Nhạc.
Năm đó, sau khi Dương Quân Nhạc cứu được nhị thiếu gia nhà họ Hoa, sự nghiệp của ông ta mới bắt đầu thăng hoa.
Đã có ơn cứu mạng thì đương nhiên quan hệ sẽ thân thiết, địa vị của nhị thiếu gia nhà họ Hoa thì không ai ở Đông Hải có thể sánh kịp.
Không một ai biết tên thật của nhị thiếu gia nhà họ Hoa.
Chính vì nhị thiếu gia nhà họ Hoa, cho nên Dương Quân Nhạc mới trở nên có thế lực ở Đông Hải, trước giờ chưa từng có ai dám gây chuyện ở khách sạn Hyatt này.
Dương Quân Nhạc vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, ánh mắt có chút đồng cảm nhìn về phía Tần Lâm.
“Người đó là ai, mau quỳ xuống đi! Nếu không sẽ toi đấy!”
“Đúng vậy, ông chủ Dương không dễ dây vào đâu, bây giờ quỳ xuống thì còn có thể được tha mạng đó!”
“Cậu tuyệt đối đừng đối đầu với ông chủ Dương, một mình cậu chết thì được, chứ đừng liên lụy chúng tôi chết cùng!”
“Còn cả Trương Minh nữa! Hai người mau chóng quy xuống đi, nếu không chúng tôi sẽ gọi bảo vệ ra tay đó!”
“...”
Trêи mặt Trương Minh lộ ra vẻ giễu cợt.
Đám bạn học này đúng là nịnh bợ, rõ ràng là chẳng liên quan gì đến bọn họ, nhưng vừa nhìn thấy Dương Quân Nhạc xuất hiện liền bắt đầu công kϊƈɦ Trương Minh và Tần Lâm.
Như thể đang đứng về phía bọn họ vậy.
Loại người này cũng thật nực cười quá rồi đó, Tần Lâm làm ngơ lời bọn họ, chỉ là nhìn liến qua Dương Quân Nhạc một cái, hoàn toàn chẳng có thái độ gì.
Dương Quân Nhạc cau mày, chắp tay sau lưng tiến lên phía trước, rồi đứng trước mặt Tần Lâm nói với vẻ độc đoán.
“Nhìn thấy tôi lại không sợ sao?”
Dương Quân Nhạc đã lăn lộn nhiều năm, cũng được coi là nhân vật lớn, cho nên trêи người luôn mang theo sát khí, mặt mày dữ tợn.
Sau khi làm kinh doanh thì lại mang một vẻ uy nghiêm khiến cho người khác phải nể sợ.
Đặc biệt là với những người trẻ tuổi như Tần Lâm, khi nhìn thấy ông ta thì càng phải rén.
Vậy nên khi nhìn thấy Tần Lâm không hề có phản ứng, ông ta lập tức bất mãn.
Tần Lâm hừ lạnh một tiếng: “Sợ ông làm gì?”
Dương Quân Nhạc hừ lạnh: “Gây chuyện ở khách sạn của tôi lại không sợ tôi à? Đúng là điếc không sợ súng nhỉ”.
“Ăn quỵt rồi còn gây sự đúng không? Xem thái độ vừa nãy của cậu, tôi sẽ đánh gãy một chân của cậu nhé, chắc không quá đáng đâu nhỉ?”
Nói xong, Dương Quân Nhạc liền với lấy cây gậy ngắn trong tay bảo vệ, ánh mắt nhìn lướt qua hai chân Tần Lâm, như thể đang suy nghĩ xem nên phế cái nào.