Lại dám nói ông ta lừa người?
Con người chính là như thế, sợ nhất là bị người khác vạch trần.
Khi một người giỏi về cái gì, nếu bị người khác chế giễu thì cũng sẽ không quan tâm lắm, bởi vì anh ta biết rằng người ta công kϊƈɦ mình chỉ vì ghen tị mà thôi.
Nhưng nếu một người không giỏi gì đó mà bị người khác chế giễu, thì anh ta sẽ trở nên cáu kỉnh.
Đây chính là trường hợp của Hoa thần y, y thuật của ông ta không cao lắm, nếu như có thể đạt đến trình độ của Tần Lâm và sư phụ thì sao có thể để tâm đến ý kiến của người khác chứ? Chỉ cần tùy tiện ra tay là đã có thể khiến mọi người kinh ngạc rồi.
Nhưng vị Hoa thần y này lại chính là một tên lang băm, lời nói của Tần Lâm đã đâm trúng tim đen của ông ta, vậy nên ông ta mới thẹn quá hóa giận.
Nhìn thấy bộ dạng của Hoa thần y, Tần Lâm lại càng thêm chắc chắn ông ta là một kẻ vô dụng, sau đó anh hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Sao thế? Ông sợ người khác nói ông không biết à? Nếu đã là bậc thầy Đông y, hay là thử nói ra kiến thức của mình xem nào?”
Hoa thần y liền cười khẩy: “Chỉ là một thằng nhóc con cũng đòi nói chuyện với tôi? Lúc tôi đang học Đông y thì chắc cậu còn chưa bỏ sữa/dứt sữa mẹ đâu nhỉ!”
Tần Lâm nghe xong không hề khó chịu, chỉ cười nhạt rồi nói: “Ha ha, nếu đã như vậy thì ông nói thử xem, điều tuyệt vời trong cách điểm huyệt của Thái Trường Phúc nằm ở đâu?”
“Chuyện này...”, Hoa thần y chợt nhíu mày, sau đó lập tức nói: “Thái Trường Phúc là bậc thầy Đông y, sự hiểu biết về huyệt đạo của ông ấy vô cùng tường tận, đương nhiên có ảnh hưởng rất lớn đến lớp trẻ sau này, vậy nên điểm hay trong cách điểm huyệt của Thái Trường Phúc chính là học tập, nếu như cậu có hứng thú thì có thể học hỏi một chút”.
Tần Lâm nghe xong, đột nhiên cười phá lên, trêи mặt còn lộ ra vẻ giễu cợt.
“Ha ha, xem ra ông còn không biết Thái Trường Phúc là ai, chuyên môn của Thái Trường Phúc chính là điều chế thuốc, căn bản không phải điểm huyệt, tôi đã từng thảo luận với Thái Trường Phúc, thậm chí ông ấy còn không biết chút gì về điểm huyệt, vậy theo như ý của ông thì ông rất thân với Thái Trường Phúc sao?”
Hoa thần y đột nhiên sững ra, làm sao ông ta biết được Thái Trường Phúc là ai chứ, căn bản còn chưa đọc cả sách của Thái Trường Phúc, ông ta còn tưởng rằng đó là người thời xưa!
Ông ta chỉ biết Hoa Đà, Biển Thước, Lý Thời Trân mà thôi, không ngờ bị Tần Lâm hỏi trúng nên nhất thời bẽ mặt, sau đó hừ lạnh một tiếng.
“Tuổi còn trẻ như vậy có thể học y bao nhiêu năm chứ? Có thể quen biết được với đại sư người ta hay sao? Tôi thấy cậu nói năng ngông cuồng như vậy, xem ra trình độ y thuật của cậu cũng cao lắm nhỉ?”
Tần Lâm điềm đạm nói: “Không dám nói là cao, nhưng ít nhất vẫn hơn ông!”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Tôn Đại Nã và những người khác lập tức thay đổi.
“Tiểu Tần! Sao cậu có thể nói với Hoa thần y như thế được, vô lễ quá rồi đó!”
“Đúng vậy, cậu mau xin lỗi Hoa thần y đi, nếu không thì chúng tôi cũng chẳng bảo vệ nổi cậu đâu!”
Hoa thần y hừ lạnh một tiếng, trêи mặt lộ ra vẻ giễu cợt, sau đó lạnh lùng nói.
“Tuổi còn trẻ thì nên khiêm tốn một chút, đừng nghĩ rằng biết chút y thuật, đọc qua vài quyển sách liền có thể khoa tay múa chân trước mặt bậc thầy Đông y như tôi”.
“Nếu như đọc nhiều sách có thể chữa được bệnh thì chắc là đám mọt sách đã trở thành bậc thầy Đông y hết rồi!”
Trong mắt Hoa thần y, Tần Lâm chỉ là một tên mọt sách mà thôi, cảm thấy bản thân có chút lý thuyết liền có thể thách thức thần y lão luyện như ông ta.
Quả thực, rất nhiều sinh viên đạt thành tích cao có loại tâm lý này, bọn họ cảm thấy rằng mình giỏi về mặt lý thuyết hơn cả những thần y kia.
Nhưng trêи thực tế, việc chữa bệnh cứu người cần phải quan trọng hơn chỉ nói hàn lâm, nói suông chưa chắc sẽ cứu được người.
Tần Lâm cười khẩy: “Nếu đã như vậy, hay là chúng ta so tài đi?”
Hoa thần y liền đứng phắt lên: “Được thôi! Đi gọi trưởng thôn và người dân đến hết đây, nếu như hôm nay tôi thua cậu thì tôi sẽ rời khỏi cái thôn này, từ này về sau không hành nghề y nữa!”
Sắc mặt Lão Chu chợt biến đổi, vội vàng nói.
“Hoa thần y, có chút quá lời rồi đó!”
“Chỉ là một cậu nhóc mà thôi, không cần thiết phải nghiêm túc đến vậy chứ?”
Một Hoa thần y được kính trọng, còn một người lại sắp thành con rể của ông, cho nên Lão Chu vô cùng khó xử.
Hoa thần y hừ lạnh một tiếng: “Tất nhiên phải nghiêm túc rồi, nói đến học thuật đương nhiên không được cẩu thả, nếu còn không so nổi với lớp trẻ thì tôi nào có tư cách hành nghề y chứ?”
Tần Lâm bèn cười khẩy: “Đương nhiên ông không hề có tư cách”.
“Cậu... cậu thật sự quá ngông cuồng rồi!”, Hoa thần y hít sâu một hơi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, sau đó nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức làm cho Tần Lâm bẽ mặt.
Hoa thần y đã quyết như vậy nên mọi người cũng không nói gì, Tôn Đại Nã bất lực lắc đầu, sau đó nói với Lão Chu.
“Lão Chu à, gia đình anh... haiz, sao lại dám động vào Hoa thần y vậy chứ!”
Trong thôn này, ngoài trưởng thôn ra thì người có quyền và được lòng mọi người nhất ở đây chính là Hoa thần y, đương nhiên sức ảnh hưởng của ông ta cũng khá lợi hại.
Nếu như lần này Lão Chu không may, để cho Tần Lâm thua dưới tay Hoa thần y thì e rằng bọn họ cũng sẽ không được ở lại trong thôn nữa.
Lão Chu cũng biết điều này, chỉ đành bất lực lắc đầu, Tiểu Tần này quá bốc đồng rồi.
Sau khi trở về, Lão Chu lại kể thêm chuyện này một lần nữa, sắc mặt Chu Điềm Điềm bỗng biến đổi.
“Anh Tần, anh thật sự muốn so tài với Hoa thần y thật sao? Anh sẽ thua đấy!”
Tần Lâm cười nhạt: “Không thua nổi đâu, ông ta không có bản lĩnh đến vậy”.
Chu Điềm Điềm há hốc mồm, nhưng cũng không nói gì, chỉ đành bất lực thở dài.
Hoa thần y là bác sĩ lợi hại nhất trong thôn, hơn nữa không chỉ nổi danh ở đây mà còn ở các vùng lân cận nữa, vậy nên có rất nhiều người từ vùng khác tìm đến đây, kết quả tất cả đều khỏi bệnh.
Mẹ Chu cũng vô cùng căng thẳng.
“Ai da, Hoa thần y đó đã từng được lên Đài truyền hình Trung ương đấy!”
Người bình thường không hề biết thần y thực sự lợi hại đến cỡ nào, nhưng Hoa thần y người ta đã từng được lên cả Đài truyền hình Trung ương, vậy có thể không lợi hại được sao?
Tần Lâm cười nói: “Đài truyền hình Trung ương thôi mà, có ai chưa từng được lên chứ?”
Mẹ Chu lắc đầu bất lực, trong lòng thầm nghĩ ‘Đài truyền hình Trung ương mà thôi’, nói cứ như mình từng được lên không bằng.
Đương nhiên bà ta không hề biết Tần Lâm đã từng lên Đài truyền hình Trung ương, hơn nữa còn xuất hiện ở đại hội Đông y với tư cách là bác sĩ trưởng.
Đó là vinh dự cao quý nhất của toàn ngành Đông y, có được sự khẳng định tất cả đồng nghiệp.
Ngay sau đó, trưởng thôn cũng đã biết chuyện này, lập tức chạy đến nhà Chu Điềm Điềm, vừa vào liền hỏi.
“Lão Chu, con rể của anh bị gì vậy, sao lại dám thách thức Hoa thần y?”
Trưởng thôn khoảng hơn năm mươi tuổi, có hơi hói, hai ngón tay khô khốc đang kẹp điếu thuốc ở giữa, cau mày tỏ ra lo lắng.
Lão Chu cũng rất bất lực.
“Trưởng thôn à, do con tôi không hiểu chuyện nên nhất thời kϊƈɦ động, anh xem xem có thể giảng hòa được không, gia đình chúng tôi sẽ xin lỗi Hoa thần y mà!”
Tần Lâm bất lực, xin lỗi ư? Một thần y lại đi xin lỗi lang băm à? Đạo lý gì đây?
Chẳng lẽ là do tuổi ông ta lớn?
Tần Lâm vừa định lên tiếng thì trưởng thôn đã hừ lạnh.
“Xin lỗi? Bây giờ lại muốn xin lỗi sao? Thế ban đầu mấy người đã làm gì! Hoa thần y người ta đã rất tức giận rồi, căn bản không thể nào bỏ qua cho các người được nữa, mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi, bây giờ tất cả mọi người đều qua đó đi! Haizz...”
Trưởng thôn vừa dứt lời, sắc mặt Lão Chu và mẹ Chu cũng trở nên khó coi, nhưng Tần Lâm lại là con rể của bọn họ, bọn họ cũng khá hài lòng về anh, vậy nên chẳng thể nói được lời nào.
Chỉ là cậu con rể này đã chuốc họa cho gia đình rồi, nên đành phải chịu tôi.
“Trưởng thôn, hay là chúng tôi nhận thua nhé...”
Trưởng thôn bất lực lắc đầu: “Phản ứng của người trong thôn vô cùng mạnh mẽ, nếu như lần này con rể anh thua thì các người phải rời khỏi nơi này đó!”
Cả nhà Lão Chu đều sững sờ.
“Cái gì! Muốn chúng tôi rời đi? Có đến mức đấy không, chẳng qua chỉ là cãi với Hoa thần y vài ba câu thôi? Phải như vậy sao?”
Trưởng thôn thở dài: “Đương nhiên rồi”.
- ----------------------