Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời Tần Lâm khiến Liễu Thanh Thanh bị mê hoặc.

Với hiểu biết của cô ấy về Tần Lâm, Tần Lâm sẽ không bao giờ to mồm khoác lác, chẳng nhẽ anh có cách gì sao?

"Lão Tần, anh có chắc không?"

Tần Lâm sững sờ: "Mấy cái khác anh không chắc, nhưng lần này anh chắc chắn mình có thể đòi lại một tỷ cho em".

Lời Tần Lâm lập tức khiến mọi người sững sờ.

Có thể đòi về một tỷ sao?

Bây giờ tổn thất lớn nhất của bọn họ chính là một tỷ này, đừng nói đến đòi về một tỷ, cho dù cho được về một phần thôi đã là tốt lắm rồi.

Nếu như có thể đòi về được một tỷ này thì đúng là sẽ không còn tổn thất nữa!

Hứa Trường Quý sững sờ, sau cười khẩy.

"Đòi lại một tỷ? Cậu nói khoác không biết ngượng à! Một tỷ này đã chuyển cho người khác rồi, bây giờ cậu muốn đòi lại á, cậu nghĩ mình là ai?"

Liễu Thanh Thanh thực ra cũng không quá tin tưởng, nếu như nói Tần Lâm có thể chữa khỏi tất cả các chứng bệnh hiểm nghèo thì Liễu Thanh Thanh tin, cô ấy tin Tần Lâm là thần y giỏi nhất thế giới.

Nhưng việc làm ăn và chữa bệnh không giống nhau, Liễu Thanh Thanh thực sự không tin Tần Lâm có thể giải quyết được vấn đề trước mắt.

Có thể Tần Lâm nghĩ chuyện làm ăn quá đơn giản.

Một tỷ này chắc chắn không thể nào đòi lại được.

Có điều đối mặt với sự ân cần hỏi han của bạn trai, Liễu Thanh Thanh vẫn cảm thấy được an ủi, dẫu sao Tần Lâm cũng đang quan tâm đến cô ấy.

"Được, dù sao chuyện thì đã rồi, em có nhịn đói thì cũng chẳng giải quyết được việc gì, cứ ăn cơm trước đã".

Liễu Thanh Thanh ngồi xuống, từ từ ăn nốt chỗ cơm nãy còn bỏ dở.

Trong lúc họp chắc chỉ có một mình tổng giám đốc dám ăn cơm, trừ tổng giám đốc ra, ai dám làm vậy.

Có điều tổng giám đốc ngồi đây ăn cơm, những người khác cũng chẳng dám nói gì.

Liễu Thanh Thanh ăn xong bữa cơm, mặc dù vẫn đang suy tính đến chuyện này, có điều này cũng khá ngon miệng.

Cô ấy bất lực nhìn Tần Lâm, hỏi anh.

"Bây giờ em ăn xong cơm rồi, được chưa nào? Anh đừng làm loạn nữa nhé, em còn phải xử lý mấy việc này".

Tần Lâm cười: "Anh nói rồi, anh sẽ giúp em đòi lại một tỷ này, anh cũng đâu có làm phiền em, đây cũng đâu phải đùa".

Liễu Thanh Thanh sững sờ, mặt đầy ngờ vực.

"Lão Tần, thật hay giả vậy? Anh định giúp em đòi lại thế nào?

Thực sự không biết Tần Lâm lấy đâu ra tự tin, một tỷ này đã được chuyển đến tài khoản bên kia rồi.

Hơn nữa rõ ràng đối phương đang lừa bọn họ, lừa được tiền sao có thể đòi lại?

Hứa Trường Quý lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu đừng xát thêm muối vào vết thương của tổng giám đốc Liễu nữa. Tổn thất một tỷ này đã xảy ra rồi, chúng ta nên tính đến tương lai, không nên suy tính về điều này nữa".

"Tôi nghĩ cậu vẫn nên quay về y quán của mình, nghiên cứu y thuật thì tốt hơn!"

Lời Hứa Trường Quý được mọi người ủng hộ.

Mấy người trong hội đồng quản trị đều khó chịu với Tần Lâm, bọn họ đã nhịn lâu lắm rồi, tên này cứ ưỡn ẹo ở đây, làm bọn họ mất thì giờ.

Bây giờ công ty đang gặp khó khăn, anh thì cứ đứng đây làm lỡ chuyện, đúng là tên điên!

"Tên họ Tần kia, mặc dù cậu là bạn trai của tổng giám đốc Liễu nhưng điều này không có nghĩa cậu là nhân viên của công ty, cậu vẫn nên đi đi".

"Đúng vậy, hội đồng quản trị chúng tôi còn vấn đề phải giải quyết, đây không phải nơi để cậu yêu đương hẹn hò".

"Đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, đừng có dựa hơi phụ nữ, như vậy không bền đâu".

"..."

Mọi người đã nhịn không nổi nữa, vậy nên khi nói cũng bắt đầu châm biếm anh, cũng chẳng thèm khách khí với anh nữa.

Liễu Thanh Thanh nhíu mày, rất khó chịu, nhưng trước mặt hội đồng quản trị thì cô không nổi giận được, chỉ có thể nắm chặt nắm đấm, đánh mắt với Tần Lâm bảo anh đi trước.

Những lời lúc trước coi như chưa nói đi.

Tần Lâm chỉ cười nhạt, đứng trước mặt mọi người, gọi điện thoại cho Thân Nhung.

Nhìn thấy Tần Lâm gọi điện ngay trong cuộc họp ban quản trị, Hứa Trường Quý lập tức vỗ bàn đứng dậy.

Cho dù là bạn trai của tổng giám đốc Liễu thì ông ta cũng không cần phải khách khí nữa!

"Cậu đủ rồi..."

Hứa Trường Quý vừa định nói ba chữ này, Tần Lâm đột nhiên nói.

"Chắc một tỷ kia về tay rồi nhỉ? Chuyển về đi".

Nói xong câu này, anh liền cúp máy.

Hứa Trường Quý và hội đồng quản trị đều sững sờ.

"Chuyển về á?"

Một tỷ này được chuyển về sao?

Say khi cúp máy, Liễu Thanh Thanh mặt mày mờ mịt.

Nhìn Tần Lâm cảm thấy khó tin.

"Lão Tần, anh đùa em à, anh gọi điện cho ai thế?"

Tần Lâm cười: "Đương nhiên anh không đùa, em có thể bảo bộ phận tài vụ kiểm tra xem, chắc khoản tiền chuyển đến rồi đấy".

Hứa Trường Quý nhíu mày, thất vọng lắc đầu.

"Thằng nhãi, cậu đùa đủ chưa? Tôi nhịn cậu lâu lắm rồi đấy, vì cậu mà tôi lỡ bao nhiêu chuyện, bây giờ chúng tôi còn chưa bàn xong lấy đâu ra một tỷ để bù đắp tổn thất!"

"Tổng giám đốc Liễu, tôi không dám nói mấy lời quá quắt, cô liệu việc mà làm đi!"

Hứa Trường Quý ngồi trêи ghế không nói nên lời.

Dù sao cũng là bạn trai của Liễu Thanh Thanh, ông ta chỉ là nhân viên cũng không dám nói mấy lời quá đáng, chỉ hi vọng anh có thể tự giác một chút đừng ở đây làm phiền mọi người.

Liễu Thanh Thanh thở dài, cũng không biết hôm nay Lão Tần bị làm sao, cứ chõ mũi vào, nói mấy lời khoác lác, khiến cô ấy không xử lý nổi.

"Được rồi, Lão Tần, anh về văn phòng đợi em đi, hay là anh cứ về trước cũng được".

Mọi người trong ban quản trị đều ồ ạt nói.

"Đúng vậy, cậu ở đây không giúp được gì đâu, chỉ tổ thêm phiền thôi, cậu cũng không hiểu chuyện làm ăn thì ở đây làm gì chứ?"

"Đúng vậy, công việc của tổng giám đốc Liễu rất bận, cậu làm bạn trai mà không hiểu à, đừng có làm loạn chứ".

"Ha ha, cậu làm loạn cũng chẳng sao, nhưng đừng chém gió nữa, cậu mà không chém gió thì chúng tôi cũng không khó chịu đến thế!"

Hội đồng quản trị khó chịu với Tần Lâm, chủ yếu là vì Tần Lâm chém gió.

Chém gió quá đà, còn bảo đòi được một tỷ, anh có năng lực như vậy thì đã là người giàu nhất cả nước rồi.

Khi mọi người đang chất vấn Tần Lâm thì một người phụ nữ đột nhiên đẩy cửa đi vào, mặt kϊƈɦ động không thôi.

Đây chính là Tiểu Lưu trưởng phòng phòng tài vụ.

Hứa Trường Quý nhíu mày: "Tiểu Lưu, cô làm gì vậy, sao cứ lung ta lúng túng thế".

Tiểu Lưu kϊƈɦ động nói: "Tổng giám đốc Liễu, phó tổng giám đốc Hứa, một tỷ của chúng ta chuyển về rồi ạ!"

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều đứng dậy. Nguồn s2.truyenhd.com

"Cái gì! Cô nói lại đi!", Hứa Trường Quý trợn tròn mắt.

Tiểu Lưu nói: "Một tỷ kia được ngân hàng chuyển lại rồi, bởi vì tường lửa có vấn đề nên hệ thống chuyển tiền của ngân hàng gặp trục trặc, cần chúng ta xử lý lại!"

Liễu Thanh thanh lập tức vui vẻ:" Được, không cần chuyển nữa, trực tiếp hủy bỏ giao dịch!"

Đùa gì vậy, tiền về rồi, cần gì chuyển lại nữa.

Trưởng phòng tài vụ Tiểu Lưu đồng ý, sau đó liền rời đi.

Sau khi Tiểu Lưu rời đi, ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người Tần Lâm.

Tên nhãi này chẳng nhẽ chém gió?

Một tỷ này lại được chuyển về thật sao?

Liễu Thanh Thanh kinh ngạc, đứng trước mặt mọi người, Tần Lâm thực sự có năng lực đến vậy, bạn trai cô lợi hại quá?

"Lão Tần, anh thực sự đòi lại tiền giúp em à, anh làm thế nào vậy?"

Tần Lâm cười: "Anh biết sẽ xảy ra chuyện nên bảo bạn thiết lập tường lửa, cũng dễ lắm, tường lửa này có thể khiến hệ thống của ngân hàng gặp trục trặc, sau đó chuyển tiền thất bại, khiến em phải thực hiện lại giao dịch lần hai".

"Biết sẽ xảy ra chuyện, anh bảo bạn anh phá tường lửa, tiền đương nhiên sẽ quay lại".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK