Bố của Mã Húc là một tài xế taxi, thu nhập cũng không được coi là cao, nhưng cũng đủ sống qua ngày.
Bây giờ lại bị liệt, không những không có thu nhập mà mỗi tháng còn phải tốn một khoản chi tiêu rất lớn.
Chi phí nằm viện quá cao nên ông Mã chỉ có thể dưỡng bệnh ở nhà mà thôi, ăn uống gì cũng không tự lo được, đành phải do một tay mẹ Mã Húc chăm sóc.
Kết quả là mẹ Mã Húc không thể làm việc được nữa, đương nhiên gánh nặng của gia đình ba người sẽ phải đổ lên vai Mã Húc.
Bây giờ thì tốt hơn rồi, Tần Lâm đã cho anh một số tiền lớn, lập tức trở thành người giàu có nên không cần phải lo lắng về tiền bạc nữa.
Nhưng ngoài chuyện tiền nong ra thì còn bệnh tình của bố nữa.
Liệt nửa người là một vấn đề nan giải trêи thế giới, loại chấn thương này gần như không thể chữa khỏi và không ai có thể chữa được.
Vì vậy, cho dù có tiền đi nữa thì cũng chỉ có điều kiện y tế tốt hơn một chút, và bố chỉ có thể nằm trêи giường hoặc ngồi xe lăn mà thôi.
Nhìn thấy bộ dạng đầy tâm sự của Mã Húc, Tần Lâm liền nói.
“Húc Tử, cậu cứ yên tâm, bệnh của chú Mã cứ để tớ lo”.
Mã Húc gật đầu, cười gượng một cái, nhưng rõ ràng là anh không hề tin.
Chứng liệt nửa người, cho dù có là Hoa Đà sống lại cũng khó mà chữa khỏi được.
Chứ đừng nói đến việc giống như người bình thường, chỉ cần có thể cử động được là đã thắp hương vái lạy luôn rồi, căn bản cũng không dám đòi hỏi quá cao.
Còn về chuyện Mã Húc không tin, Tần Lâm cũng chẳng nói tiếng nào, chứng liệt nửa người thật sự rất khó chữa.
Dù chưa gặp nhưng theo chẩn đoán sơ bộ thì cũng biết là do tai nạn xe cộ, chắc sẽ có hy vọng hồi phục thôi.
Chẳng mấy chốc đã đến quê nhà của Mã Húc, đây là một vùng nông thôn hẻo lánh.
Sau khi Mã Húc lái xe vào thôn, bỗng anh nhìn thấy tất cả dân làng đều đang tập trung trước cửa nhà mình.
Mã Húc sững ra một lúc rồi hỏi.
“Cô bác ơi, mọi người ở nhà cháu làm gì thế?”
Nhìn thấy Mã Húc trở về, vài người liền nói ngay lập tức.
“Mã Húc à, cậu mau cảm ơn trưởng thôn đi, trưởng thôn đã giúp cậu làm một chương trình truyền hình tên ‘Huyền hồ tế thế’, còn có thần y đến nhà cậu khám bệnh đây này!”
Mã Húc sững ra một lúc, có hơi bối rối, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sau khi tìm hiểu một hồi thì Mã Húc mới biết, hóa ra Đài truyền hình Trung ương có một chương trình mới tên ‘Huyền hồ tế thế’, bởi vì lúc trước đại hội Đông y thành công tốt đẹp nên đã thu hút được không ít người theo dõi.
Thứ nhất là những người xem các chương trình trêи Đài truyền hình Trung ương đều là các cô chú bốn mươi năm mươi tuổi, hoặc nhân viên đã nghỉ hưu, những người đang phải đối mặt với một số bệnh tật và các vấn đề sức khỏe, cũng như quan tâm nhiều đến Đông y.
Thứ hai là vì tốc độ lan truyền của các chương trình trêи Đài truyền hình Trung ương, Đông y là tinh hoa của quốc gia, đương nhiên người Hoa Hạ vẫn phải có niềm tin tận xương tủy vào Đông y.
Do đó, Đài truyền hình Trung ương và Hiệp hội Y học cổ truyền đã phối hợp để tổ chức một chương trình như vậy, cho phép các chuyên gia trong nhiều lĩnh vực khác nhau đến khám chữa và mang lại sức khỏe cho những người không có tiền chữa bệnh.
Toàn bộ chi phí điều trị cũng do nhóm chương trình chi trả, tức là Đài truyền hình chữa bệnh miễn phí.
Không ngờ sự may mắn này là rơi vào bố của Mã Húc.
Vốn Mã Húc nghĩ sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra với mình đâu, bởi vì anh không có đủ điều kiện.
Điều kiện hợp lệ, đó phải là bệnh không thể chữa khỏi vì thiếu tiền, hơn nữa, bệnh nhân không được ở giai đoạn cuối hoặc bệnh tình quá phức tạp.
Gia đình Mã Húc lâm vào hoàn cảnh thiếu tiền chạy chữa, nhưng tình trạng của bọn họ cũng được tính là bệnh khó chữa.
Chứng liệt nửa người, nếu không chữa được tình trạng bình thường thì sẽ không có khả năng hồi phục.
Tuy nhiên, đối với sự đấu tranh của trưởng thôn thì bọn họ đã giành lấy được cơ hội.
Đương nhiên không phải là do mặt mũi của trưởng thôn.
Nhưng vì tình cờ có một chuyên gia thâm niên có kinh nghiệm trị liệt nửa người muốn chữa cho bệnh nhân này, vậy nên mới bắn phát súng đầu tiên vào chương trình, hơn nữa sẽ làm cho nó thành công vang dội.
Trong chương trình này, nếu như tập đầu tiên là một căn bệnh khó chữa như liệt nửa người thì hiệu ứng của toàn bộ chương trình sẽ rất bùng nổ, hơn nữa còn gây được tiếng vang lớn.
Mã Húc vui mừng khôn xiết, không ngờ lại có chuyện tốt đến vậy, quả thực rất tuyệt vời.
“Được, để cháu vào xem thử!”
Cả ba người Mã Húc chen vào trong đám đông dân làng để tiến vào trong, sau đó nhìn thấy số lượng lớn máy quay và phóng viên đang ở đây, các chuyên gia trang điểm và ánh sáng cũng đều đang đứng ở phía cửa.
Thậm chí bên ngoài cũng chật ních người, ai nấy đều mặc áo blu trắng, có cả bác sĩ Đông y, Tây y và y tá.
Vụ này không hề nhỏ chút nào.
Mã Húc liền hét lên: “Nhường một chút, đây là bố tôi!”
Người dẫn chương trình vội vàng nói: “Mau nhường đường cho người nhà bệnh nhân vào!”
Cả ba người Mã Húc tiến vào nhà, căn nhà nhỏ dường như càng thêm chật chội.
Lúc này, một bác sĩ Đông y già đang ngồi vuốt râu, bắt mạch trước giường của Mã Kiến Quân, bộ dạng có vẻ khó đoán.
“Bệnh của cậu cũng đã được mấy năm rồi, vừa nãy tôi chỉ nghe ông tường thuật lại mà thôi, chắc là do gãy cột sống nên mới dẫn đến liệt nửa người, may mà gặp được tôi, nên cũng không khó để cữa khỏi đâu”.
Sau khi vị bác sĩ Đông y già nói xong, trêи mặt Mã Kiến Quân lộ ra vẻ vui mừng.
“Triệu thần y, ý của ông là, bệnh của tôi có thể chữa khỏi sao?”
Triệu thần y gật đầu: “Có hy vọng, nhưng phải cần sự phối hợp của cậu”.
Vừa sứt lời, Triệu thần y liền nói với người dẫn chương trình và tổ sản xuất phía sau.
“Bệnh này, tôi có phần chắc chắn sẽ chữa được trêи sóng trực tiếp, cho dù không chữa khỏi hoàn toàn được, nhưng vẫn có thể đi lại”.
Triệu thần y vừa nói xong, tổ sản xuất chương trình và MC liền trở nên phấn khích.
Không ngờ bệnh khó chữa như vậy mà cũng có thể trị khỏi, Triệu thần y này quả không hổ danh là bàn tay vàng của quốc gia mà!
Tập đầu tiên, tốt nhất vẫn nên truyền hình trực tiếp, hơn nữa đó còn là một căn bệnh siêu cấp khó chữa.
Bằng cách này thì chương trình sẽ có hiệu quả tốt nhất.
Bây giờ mọi thứ đã xong xuôi, chứng liệt nửa người là một căn bệnh khó chữa, cũng tương đương như việc làm tái sinh xương bị gãy, vô cùng khó nhằn.
Nếu Triệu thần y đã có tự tin như vậy thì bọn họ sẽ bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Vốn mọi chuyện đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần mười mấy phút nữa chương trình sẽ được phát sóng trực tiếp.
Người dẫn chương trình liền nói trước ống kính.
“Xin chào mọi người, chào mừng đến với tập đầu tiên của ‘Huyền hồ tế thế’, đây là tập truyền hình trực tiếp đầu tiên mà từ trước đến nay chưa từng có, để quý khán giả có thể xem hiệu quả thực tế và được thực sự trải nghiệm bí ẩn của Đông y”.
“Người xuất hiện ở ống kính sau đây chính là báu vật của quốc gia, thần y Triệu Khôn!”
Ống kính liền quay về phía Triệu Khôn, lúc này ông ta đang chăm chú quan sát bệnh nhân một cách tỉ mỉ, không hề nhìn về phía máy quay.
Bộ dạng nghiêm túc này đã được ống kính quay lại từ đầu đến cuối.
Người dẫn chương trình liền nói: “Triệu thần y, xin hỏi bệnh nhân bị sao vậy ạ?”
Triệu thần y đáp: “Bệnh nhân bị gãy cột sống cấp độ cao do tai nạn xe, dẫn đến liệt nửa người, tuy bệnh tình đã kéo dài nưng tổn thương cũng không lớn lắm”.
“Nếu chữa trị theo Đông y thì tôi cũng không dám chắc là sẽ khỏi hoàn toàn, nhưng vẫn có thể khiến bệnh nhân đứng dậy được”.
Nghe xong, Mã Kiến Quân đột nhiên trở nên vui mừng.
Ông đã nằm trêи giường bệnh cả năm nay rồi, đừng nói là khỏi hoàn toàn, có thể đứng dậy được đã là mong muốn lớn nhất của ông ấy rồi, nếu như ngay cả đám cưới của con trai cũng không đến dự được thì thật đáng tiếc.
Người dẫn chương trình nói: “Vậy xin Triệu thần y hãy nói sơ qua phương án điều trị đi ạ?”
Triệu Khôn nói: “Kế hoạch điều trị ban đầu là như thế này, trước tiên sẽ tiến hành châm cứu đả thông huyệt đạo, kϊƈɦ hoạt phần cột sống bị tổn thương, sau đó sẽ phẫu thuật đơn giản bằng cách châm cứu để khóa phần cột sống này lại”.
“Như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của bệnh nhân, cộng thêm việc điều trị với thuốc bắc, bệnh nhân sẽ có thể đi lại được bình thường”.