Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“À đúng rồi anh Tiểu Lâm, Vương thiếu gia thật sự bị cú điện thoại đó ‘xử’ rồi sao?”

Chúc Linh Linh hỏi Tần Lâm với vẻ tò mò.

“Coi như là vậy, lúc trước anh đã từng khám bệnh cho một ông lão, ông ấy chính là chuyên gia giám sát thị trường của thành phố Đông Hải, ông ấy đã điều tra bọn họ từ rất lâu rồi, hai cha con bọn họ vốn cũng chẳng tốt lành gì, lần này Vương Vân Cương du học trở về nên anh đã gọi điện thoại, vừa hay tóm gọn luôn bọn họ”.

Tần Lâm cười nói.

“Ồ... em còn tưởng anh thật sự lợi hại đấy, chỉ một cuộc điện thoại cũng có thể xử lý được tập đoàn Đông Thăng, he he he”.

Chúc Linh Linh thở phào nhẹ nhõm, cười nói.

Ngay lúc này, điện thoại Tần Lâm đột nhiên đổ chuông.

“Alo, dì Hai?”

Tần Lâm nói.

“Không ổn rồi Tiểu Lâm, xảy ra chuyện rồi!”

Giọng của dì Hai vô cùng kϊƈɦ động, thậm chí có chút không mạch lạc.

Tần Lâm nhíu mày, xem ra thật sự đã xảy ra chuyện, nếu không thì dì Hai cũng đã không gấp đến thế.

“Dì Hai cứ từ từ nói, có chuyện gì vậy ạ?”

Tần Lâm hỏi.

“Là Nguyệt Dao, Nguyệt Dao xảy ra chuyện rồi, bây giờ đang ở bệnh viện, đã hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm. Hu hu hu, dì thật sự hết cách rồi, chỉ biết tìm cháu mà thôi”.

Dì Hai vừa khóc vừa nói.

“Sao lại như vậy?”

Trong lòng Tần Lâm có hơi chấn động, lẽ nào là do ngôi mộ cổ lúc trước sao?

“Dì cũng không biết nữa, ngày thứ hai sau khi con bé đi tụ tập với bạn bè về thì đã như vậy rồi, hơn nữa còn sốt cao không ngớt, con bé lúc đi làm đã té ở bệnh viện, một ngày một đêm trôi qua rồi mà vẫn chưa tỉnh, Tiểu Lâm, cháu nói xem tính mạng con bé có gặp nguy hiểm không!”

Giọng Đường Mẫn không khỏi run lên, trong lòng bà đang lo lắng là có thể hiểu được, nếu như không tuyệt vọng thì bà đã không gọi điện cho Tần Lâm, ở bệnh viện một ngày một đêm mà vẫn không có kết quả gì cả, nên bây giờ chỉ đành suy nghĩ lung tung bên ngoài mà thôi.

“Có phải là bạn đi cùng Nguyệt Dao không, tất cả đều bị như vậy sao?”

Tần Lâm trầm giọng hỏi.

“Sao cháu lại biết?”

Đường Mẫn ngây ra.

“Cháu cũng đi đến đấy, nhưng tình trạng của bọn họ tương đối khó giải quyết”.

Tần Lâm suy nghĩ một lúc.

“Dì khoan nóng vội, bây giờ cháu sẽ đến ngay”.

Bây giờ Tần Lâm vẫn chưa hiểu rõ sự tình, chỉ dựa vào lời nói của Đường Mẫn thì cũng không cách nào đoán ra được rốt cuộc Nguyệt Dao đã xảy ra chuyện gì.

“Linh Linh, anh có chút việc, có thể phải quay lại bệnh viện một chuyến, em họ anh bị bệnh rồi, đã hôn mê một ngày một đêm”.

Tần Lâm nói.

“Được, vậy anh mau đi đi, không cần lo cho em đâu”.

Cú điện thoại vừa rồi của Tần Lâm không hề có ý tránh né cô, vậy nên Chúc Linh Linh đã nghe thấy rõ mồn một, bây giờ cứu người quan trọng hơn, không thể chậm trễ được.

“Được!”

Sau khi Tần Lâm chào tạm biệt với Chúc Linh Linh, anh liền lập tức chạy đến bệnh viện.

Bây giờ tình hình đang rất phức tạp, không chỉ có mỗi Nguyệt Dao xảy ra chuyện, mà tất cả mọi người đều như vậy, nếu thế thì việc này sẽ trở nên vô cùng khó nhằn, Tần Lâm chắc chắn chuyện này phải có liên quan gì đó đến ngôi mộ cổ kia.

Tần Lâm nhanh chóng đến bệnh viện càng sớm càng tốt, tính mạng là trêи hết, hơn nữa Nguyệt Dao cũng đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, mọi chuyện có thể còn tệ hơn những gì anh dự liệu.

Bên ngoài tất cả các phòng chăm sóc đặc biệt đều chật kín người, vẻ mặt ai cũng đầy lo lắng, thậm chí có một số người phụ nữ còn khóc sướt mướt, đương nhiên Đường Mẫn cũng không ngoại lệ.

“Chuyện gì thế này? Đứa con mệnh khổ của tôi, con đừng có xảy ra chuyện gì bất trắc đấy nhé, nếu như con có chuyện gì thì mẹ phải làm sao đây, hu hu hu”.

“Con trai mẹ, con mau tỉnh lại đi, mẹ sẽ không mắng con nữa đâu”.

“Nam mô a di đà! Nam mô a di đà! Cầu cho Bồ Tát bảo vệ con của con”.

“Con ơi, nếu như con có mệnh hệ gì thì mẹ cũng không muốn sống nữa, hu hu hu, mẹ thà chết thay cho con thì hơn, hu hu hu”.

“Mẹ Nguyệt Dao, chị gọi điện cho ai vậy? Cậu ấy có thể cứu được con của chúng ta không?”

Có người nhìn vào Đường Mẫn rồi nói.

“Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi có một cháu trai làm bác sĩ, hơn nữa thằng bé còn nói hôm đó cũng đi cùng mọi người, nhưng lại không bị làm sao cả”.

Đường Mẫn nói.

“Cái gì? Sao lại như thế được? Mọi người đều nằm viện hết rồi, sao chỉ có mỗi cậu ấy không sao được?”

“Đúng vậy, tất cả mọi người trong bữa tụ tập đó đều ngã quỵ hết rồi, căn bản vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, bây giờ sống chết còn chưa biết chắc nữa mà”.

“Đúng vậy, sao lại như thế được, chẳng lẽ cậu ta là người gây ra chuyện hay sao?”

“Cũng có thể! Nếu không thì sao chỉ có mỗi mình cậu ta không gặp chuyện chứ? Con trai tôi còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kia kìa”.

“Đúng vậy đúng vậy, tại sao chứ?”

“Mẹ Nguyệt Dao, chị còn biết chuyện gì nữa không? Chị mau nói ra đi, nếu thật sự là cậu ta gây ra chuyện thì cậu ta chết chắc rồi đó”.

“Đúng thế, nếu như chị không nói thì sẽ bị kết tội đồng phạm!”

Ngay khi nghe thấy Đường Mẫn nói Tần Lâm cũng đã đi đến buổi tụ họp nhưng không có chuyện gì xảy ra, thì mọi người liền người này nói một câu người kia nói một câu, khiến cho tất cả bậc phụ huynh ở đây đều nháo nhào cả lên.

“Có thể ăn bừa nhưng không thể nói bừa, phải chịu trách nhiệm pháp lý đó. Các người đừng có ngậm máu phun người, tôi tìm cháu trai tôi để nhờ giúp đỡ, tôi cũng chẳng biết đang xảy ra chuyện gì cả, mấy người đừng có hạn hẹp như vậy có được không? Cháu trai tôi có bị gì hay không thì liên quan gì đến các người? Tôi không lo lắng sao? Con gái tôi còn đang nằm ở trong đó kia mà”.

Đường Mẫn trừng mắt nhìn các bậc phụ huynh xung quanh, bây giờ tất cả mọi người đều đang rất lo lắng, nhưng dù có lo lắng cũng không thể giải quyết vấn đề được, tất cả các phòng chăm sóc đặc biệt đều chật kín chỗ, và bây giờ mọi người có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Quan tâm ắt sẽ loạn, bây giờ bọn họ đã cảm nhận được có bệnh mới lo tìm thầy là gì, Đường Mẫn nhìn mấy vị phụ huynh đang suy đoán lung tung kia, trong lòng bà lại tràn đầy bất mãn.

Chẳng lẽ con của mấy người là con, còn con tôi không phải là con à?

“Vậy thì chị nói đi, cậu ta đang ở đâu? Bây giờ có dám đến đây không? Nói đi chứ!”

Có người chỉ vào Đường Mẫn, hung hăng nói.

“Lát nữa người đến là được rồi chứ gì? Các người cứ quát tháo vào tôi làm gì, tôi còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra”.

Đường Mẫn lau nước mắt nói, trong lòng cảm thấy sốt ruột, cũng thầm cầu nguyện, Nguyệt Dao, con nhất định đừng để xảy ra chuyện gì nhé, cho dù mẹ có phải dùng mạng mình đánh đổi thì cũng cam lòng.

“Dì Hai, có chuyện gì thế?”

Tần Lâm vội vàng chạy tới, dù gì thì tính mạng cũng quan trọng, không thể chậm trễ được.

“Tiểu Lâm, cháu đến là tốt rồi”.

Đường Mẫn kéo tay Tần Lâm, kϊƈɦ động nói, giống như đang nắm lấy được ngọn cỏ sinh mạng vậy.

“Cậu chính là người cùng con trai tôi đi tụ tập à? Tại sao cậu lại không bị gì”.

“Đúng thế, chính là cậu ta! Cậu ta chính là cháu trai của mẹ Nguyệt Dao, cậu hết đường chạy rồi!”

“Sao bây giờ cậu mới đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói đi, tại sao con gái tôi lại đột nhiên hôn mê? Bây giờ vẫn chưa tỉnh lại nữa”.

“Cậu mau nói đi, bây giờ tự thú vẫn còn kịp đấy, rốt cuộc mục đích của cậu là gì, tại sao lại hạ thuốc tất cả mọi người, chắc chắn là do cậu!”

Mọi người xung quanh liền lũ lượt kéo đến, phải hơn ba mươi người, toàn bộ hành lang của bệnh viện đều chật kín đến mức con kiến cũng chui không lọt, Tần Lâm đã bị bọn họ vây quanh cả rồi.

Đường Mẫn đột nhiên hối hận, bây giờ xem ra đám phụ huynh này như muốn ăn thịt Tần Lâm luôn rồi, bọn họ đều đổ tất cả mọi tội lỗi lên người anh, sao lại có thể như thế được? Làm sao Tiểu Lâm có thể hại bọn nhỏ được? Tiểu Lâm đâu có thù oán gì với bọn họ đâu chứ, căn bản đều là đang ăn nói linh tinh.

Không phải bọn họ nhìn thấy Tần Lâm vẫn khỏe mạnh nên muốn vu oan giá họa cho anh đấy chứ? Vậy thì cũng xui quá rồi đó, Tiểu Lâm không xảy ra chuyện, thật đúng là trong cái rủi có cái may.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK