Bà ta cũng ra vẻ quá rồi, có mấy đồng tiền thối còn tưởng rằng bản thân ngon lắm sao?
Bà có thể mua nhà, còn người khác thì không chắc?
Còn muốn người khác cho đặc quyền ư? Tuy chỉ là một nhân viên bán hàng nhỏ, nhưng anh ấy vẫn có cốt cách của mình.
Nghe xong những gì tư vấn viên Tiết nói, sắc mặt Hồ Thúy Hoa bỗng sa sầm xuống, bà ta lạnh lùng nói.
“Thằng nhãi, cậu cũng mạnh miệng đấy nhỉ? Được, mau gọi quản lý của các người ra đây!”
Hồ Thúy Hoa quát lớn, bỗng có một người đàn ông trung niên mặc âu phục vội vàng chạy đến.
“Thưa bà, tôi là quản lý ở đây, tôi họ Chung, cho hỏi đã có chuyện gì xảy ra thế?”
Hồ Thúy Hoa lấy thẻ ngân hàng ra rồi nói.
“Quản lý Chung đúng không, trong thẻ này có tám triệu, hôm nay tôi định mua một căn biệt thự, tiếc là lại không có tư vấn viên giúp tôi, xem ra tôi phải đi đến bất động sản Lâm Khoa rồi”.
Vừa nghe thấy bà ta muốn mua biệt thự, hai mắt quản lý Chung liền sáng lên!
Mặc dù nhà ở Bắc Thành rất dễ bán, nhưng cũng chỉ giới hạn ở những căn nhà bình thường mà thôi.
Còn biệt thự và cơ sở kinh doanh lại quá đắt, người bình thường không thể nào mua nổi.
Một căn biệt thự ở đây có giá hơn bảy triệu, nếu bán được thì sẽ tương đương như bán được ba bốn căn nhà thông thường.
Đây chính là kpi của quản lý Chung, tiền thưởng cuối năm của ông ta đều phụ thuộc vào nó.
“Bà Hồ, xin bà đừng vội, bây giờ tôi sẽ sắp xếp tư vấn viên để giới thiệu cho bà ngay!”
Hồ Thúy Hoa chỉ vào tư vấn viên Tiết, nói: “Tôi không cần người khác, tôi muốn cậu ta!”
Trêи mặt Hồ Thúy Hoa lộ ra vẻ giễu cợt, bà ta chính là muốn nhìn thấy cái cách mà tầng lớp lao động cúi đầu trước đồng tiền.
Sắc mặt tư vấn viên Tiết chợt thay đổi, anh hơi nhíu mày rồi nhìn sang quản lý Chung, sau đó nháy mắt với ông ta.
Nhưng quản lý Chung vẫn làm ngơ rồi nói.
“Được, Tiểu Tiết, bây giờ cậu đi giới thiệu biệt thự cho bà Hồ đi, nhất định phải thật kiên nhẫn để giới thiệu cho tốt, có nghe chưa hả?”
Tư vấn viên Tiết có chút không vui, nói.
“Quản lý Chung, nhưng tôi đã tiếp đã hai vị này trước”.
Quản lý Chung cau mày: “Tiểu Tiết, cậu có biết cái gì gọi là ưu tiên không? Cái gì trước cái gì sau cũng không biết sao? Thôi được rồi, bên này cứ để tôi lo, cậu mau đi tiếp đãi bà ấy đi!”
Nói xong, quản lý Chung liền bước đến gần chỗ hai người Tần Lâm, cười nhạt rồi bày ra điệu bộ thành thục, nói.
“Thật xin lỗi hai vị, bởi vì hôm nay chúng tôi hơi bận, vậy nên mời hai vị đến khu nghỉ ngơi để nghỉ một lát, lát nữa tư vấn viên Tiết làm xong việc sẽ đến tiếp đãi hai người tiếp ạ”.
Quản lý Chung thể hiện rõ là một người khá đàng hoàng, nhưng thực tế là đang xem thường Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi.
Nghe xong, sắc mặt Tần Lâm liền đanh lại.
“Tôi đến trước, tại sao tôi lại phải đợi?”
Quản lý Chung sững ra, không ngờ Tần Lâm lại tỏ vẻ không vui như thế, sau đó ông ta cười nói.
“Thưa cậu, quý bà này muốn mua biệt thự, chúng tôi là người bán, đương nhiên sẽ ưu tiên khách quý, cậu nói xem có đúng không?”
“Muốn xem nhà thì xem lúc nào cũng được, chúng tôi có thể bán bất cứ khi nào, vậy nên cậu hãy thứ lỗi cho chúng tôi!”
Nghe xong những gì quản lý Chung nói, cả Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi đều cảm thấy bất mãn.
“Ý của ông là do bọn họ mua biệt thự đắt tiền, nên ông mới bán à? Còn cái gọi là trước sau, các người xem là cái thá gì chứ?”
Quản lý Chung nghe thấy giọng điệu của Tần Lâm không mấy thiện cảm, liền cười phá lên.
“Sự thật mất lòng, cậu nhóc, nếu như không phục thì về phấn đấu đi, ráng thêm mấy năm nữa, nói không chừng sẽ mua được biệt thự đấy, đến lúc đó tôi sẽ tiếp đãi cậu thật tốt!”
“Nhưng cậu phải nhanh lên đấy, nói không chừng tốc độ phấn đấu của cậu còn không thể theo kịp tốc độ tăng giá nhà của chúng tôi nữa!”
Lời của quản lý Chung khá gay gắt.
Dù sao thì Tần Lâm ở trong mắt ông ta cũng không phải người quyền quý gì, không cần phải khách khí với anh.
Ngược lại, vừa nhìn hai người bên Hồ Thúy Hoa là biết người có tiền, nếu trực tiếp bán được căn biệt thự này thì không chừng ông ta sẽ trở thành quán quân doanh thu/ năm nay.
Tiền thưởng nhân đôi!
Cho nên ông ta vẫn biết cái nào quan trọng hơn.
Hơn nữa, nhân vật cỏn con như Tần Lâm, cho dù có mua nhà thì cũng sẽ mua một căn nhà ở thông thường mà thôi.
Bán nhà ở đây không cần phải lo, sớm muộn gì cũng bán được, bán cho ai cũng vậy.
Nhưng biệt thự thì khác.
Tần Lâm nghe xong, sắc mặt liền sa sầm xuống.
“Nhân viên của bất động sản Điền Thị các người đều có thái độ như thế này à?”
Quản lý Chung cau mày: “Cậu nhóc, nói năng phải chú ý đến thân phận một chút, đừng có ra vẻ ở bất động sản Điền Thị của tôi, không khôn ngoan chút nào đâu”.
Dứt lời, quản lý Chung lấy ra một tấm danh thϊế͙p͙, sau đó đặt trước mặt Tần Lâm.
“Nhìn cho rõ”.
Bên trêи viết rằng, Chung Thanh, phó tổng giám đốc của bất động sản Điền Thị!
Đưa danh thϊế͙p͙ cho Tần Lâm là muốn để cho anh biết được quản lý Chung đây không chỉ là một quản lý của bộ phận kinh doanh, mà còn là một phó tổng giám đốc của bất động sản Điền Thị, người bình thường không thể dây vào được.
Tần Lâm liếc qua, bèn cười nhạt.
“Đưa cho tôi tấm danh thϊế͙p͙ này là ý gì? Nghĩ rằng mình lợi hại lắm sao?”
Quản lý Chung cười nhạt: “Lợi hại thì không dám, ít nhất thì tấm danh thϊế͙p͙ này cũng đủ khiến cậu nhận ra hiện thực rồi nhỉ?”
Tần Lâm cười khẩy: “Danh thϊế͙p͙ đúng không, tôi cũng có”.
Nói xong, Tần Lâm liền lấy từ trong túi ra một danh thϊế͙p͙, đặt trước mặt mọi người.
Ngay khi quản lý Chung nhìn thấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Thẻ đen thiên sứ?
Người khác không biết nhưng quản lý Chung thì biết, đây chính là thẻ VIP độc quyền của bất động sản Điền Thị, cũng chỉ có ông chủ mới được cấp, hiện tại chỉ có một tấm thẻ duy nhất, vẫn chưa từng nghe ông chủ tặng cho ai bao giờ.
Thẻ đen thiên sứ hệt như ông chủ, có thể thay mặt ông chủ đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào và cấp dưới phải thực hiện theo nó một cách vô điều kiện.
Nhìn thấy tấm thẻ này, quản lý Chung vô cùng sửng sốt, sao lại như thế được?
Lúc trước Liễu Thanh Thanh từng đến, quan hệ của bọn họ với Liễu Thanh Thanh tốt như thế, ông chủ còn chưa cho cô tấm thẻ này.
Phải biết rằng Liễu Thanh Thanh là người giàu nhất cả nước, cho dù có là nhân vật lớn như vậy, ông chủ cũng không nói sẽ cho cô ấy một tấm thẻ như thế này.
Tên nhóc này là ai? Có lai lịch như thế nào? Sao lại có thể khiến tổng giám đốc Điền cho anh tấm thẻ tượng trưng duy nhất của ông ấy được?
Quản lý Chung cầm lấy tấm thẻ với vẻ mặt nghi ngờ.
“Tấm thẻ này ở đâu ra?”
Tần Lâm cười khẩy: “Ông nghĩ là tôi lấy từ đâu?”
Quản lý Chung hừ lạnh một tiếng: “Tôi nghĩ là cậu trộm thì có!”
“Cậu có biết tấm thẻ này có ý nghĩa như thế nào không? Điều này có nghĩa là cậu có thể có được tất cả các quyền của ông chủ chúng tôi! Cậu cảm thấy bản thân có đủ tư cách để sử dụng tấm thẻ đen thiên sứ này không?”
“Cậu đừng có nói với tôi là do ông chủ chúng tôi đưa đấy chứ?”
Tần Lâm liền bật cười: “Đúng là do ông chủ các người tặng tôi, có vấn đề gì không?”
Quản lý Chung cười phá lên: “Ha ha, ông chủ chúng tôi tặng cho cậu? Cậu có thân phận gì chứ? Là cái thá gì mà lại tặng cho cậu?”
“Bảo vệ đâu! Mau đến đây! Lôi cậu ta ra ngoài!”
Nói xong, quản lý Chung liền gọi cho 113 để báo cảnh sát!
Sắc mặt Diệp Vãn Nhi chợt thay đổi: “Anh Tần, hay là...”
Diệp Vãn Nhi không muốn làm lớn chuyện, dù sao cô cũng chỉ muốn mua nhà mà thôi.
Tần Lâm liền cười khẩy.
“Cứ để ông ta báo cảnh sát đi”.
Ngay lúc này, Tần Lâm lấy điện thoại ra rồi gọi vào số của Điền Văn Hoa.
“Tần đại sư, Điền Văn Hoa nghe, cậu có chuyện gì thế?”
Trêи mặt Tần Lâm lộ ra tia giễu cợt, nói: “Bây giờ chúng tôi đang ở phòng giao dịch bất động sản, bị người ta bao vây rồi”.