Phụt!
Ngay lập tức phun ra máu.
Nước bọt, rượu trắng, máu đều bị phun ra, sau đó từ miệng chảy ra những mảng máu đỏ tươi, đây rõ ràng là xuất huyết dạ dày!
“Lý Lôi!”
Nhìn thấy Lý Lôi như vậy, sắc mặt của những người còn lại đột nhiên trở nên khó coi.
Tần Lâm liền cười nhạt: “Còn muốn tiếp nữa không? Có cần tôi gọi cho vài chiếc 115 nữa không?”
Sắc mặt của một số người bỗng trở nên khó coi, bọn họ cũng không dám làm gì thêm.
Cả Lý Lôi và Hàn Mai Mai đều đã như vậy rồi, thậm chí còn ‘đánh luân phiên’ cũng không lại Tần Lâm, anh chẳng có tí gì là say cả, tửu lượng này đúng thật không thể nào đoán được mà?
Anh không đi vệ sinh, không nôn mửa, không cảm thấy chóng mặt, nói năng lại rõ ràng, giống hệt như người bình thường vậy, đây đúng là ma quỷ rồi còn gì!
“Không không không, không uống nữa, không uống nữa, tôi về, tôi phải về với mẹ”.
“Sau này tôi sẽ không uống nữa, từ hôm nay trở đi sẽ cai rượu”.
“Tôi cũng vậy, sau này sẽ không uống nữa, một giọt cũng không!”
“...”
Lần uống rượu này của Tần Lâm thật sự đã gây ra cái bóng quá lớn cho bọn họ, sau này bọn họ cũng sẽ không dám đọ tửu lượng với người khác nữa, đặc biệt là người Hoa Hạ.
Người Hoa Hạ là Đông á bệnh phu? Đùa đấy à? Con mẹ nó là chiến thần thì có!
Một vài người bày tỏ xin lỗi với Tần Lâm và Hồ Gia Hân, sau đó đưa Lý Lôi lên xe cấp cứu rồi rời đi.
Sau khi mọi người đi khỏi, Hồ Gia Hân mới vỗ đùi và vỗ vai Tần Lâm, rồi cười phá lên.
“Ha ha ha, Lão Tần được đấy, anh cũng ngầu thật đó, không ngờ tửu lượng của anh lại tốt đến thế?”
Tần Lâm xoay người để tránh cánh tay của Hồ Gia Hân, sau đó nói.
“Chỉ lần này thôi, lần sau đừng gọi tôi nữa, nếu cô uống không được thì tự chịu thua đi”.
Hồ Gia Hân bĩu môi, sau đó cười nói: “Chuyện này trách tôi sao? Anh cũng thấy rồi đó, bọn họ ức hϊế͙p͙ người, nếu như anh không giúp tôi nở mặt nở mày thì sau này chắc không ai dám mời Hồ Gia Hân tôi uống rượu nữa rồi!”
Tần Lâm cạn lời, rõ ràng là do anh uống thắng, kết quả lại như thể đây là chiến thắng của Hồ Gia Hân.
“Được rồi, cũng trễ rồi, tôi tiễn cô về nhé?”
Hồ Gia Hân sững ra một lúc: “Anh tiễn tôi? Chúng ta đều đã uống rượu, anh cũng không thể lái xe được”.
Tần Lâm liền cười nhạt: “Yên tâm đi”.
Nói xong, hai người xuống lầu, Hồ Gia Hân lái một chiếc Land Rover, thật khó để tưởng tượng được một cô gái nhỏ nhắn như vậy lại thích lái loại xe như thế này.
Sau khi lên xe, Hồ Gia Hân có chút lo lắng.
“Anh thật sự không sao ư?”
Tất nhiên không thể nào lái xe khi uống rượu được, nhưng trông Tần Lâm không có vẻ gì như đang say rượu cả.
Tần Lâm cười nói: “Đương nhiên không sao, cô ngồi cho vững nhé”.
Nói xong, Tần Lâm liền lấy ra một cây kim bạc, đâm vào huyệt hợp cốc trêи bàn tay trái, đâm ra đâm vào chín lần, đây là kỹ thuật Thấu Thiên Lương đơn giản.
Sau đó, anh bắt đầu khởi động xe, từ từ lái đi.
Nhìn thấy Tần Lâm lái xe khá ổn định, Hồ Gia Hân mới thở phào nhẹ nhõm, đi được vài con đường bỗng bắt gặp cảnh sát giao thông đang đo nồng độ cồn, Hồ Gia Hân đột nhiên trở nên căng thẳng.
“A lô, kiểm tra nồng độ cồn!”
Mặc dù nhìn Tần Lâm không hề giống say rượu, nhưng chỉ có thể nói rằng anh có tửu lượng tốt, còn việc lúc nãy uống nhiều như thế, đương nhiên Hồ Gia Hân sẽ vô cùng lo lắng.
Uống nhiều như thế mà không tra ra nồng độ cồn mới lạ đó.
Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, chạy cũng không được nữa rồi, cảnh sát giao thông đang ở ngay trước mặt.
Toi rồi, chắc chắn sẽ giữ bằng lái xe và bị tạm giam mất.
Ngay khi đến trước mặt cảnh sát, bọn họ liền làm ra động tác chào.
“Chào đồng chí, xin mời thổi vào đây”.
Ngay khi lấy dụng cụ đo nồng độ cồn ra, Tần Lâm liền thở một hơi.
Hiển thị, không!
“Được rồi, có thể đi rồi”.
Nói xong, Tần Lâm trực tiếp lái xe rời đi.
Hồ Gia Hân ở cạnh ngẩn người ra.
“Lão Tần! Anh làm sao hay vậy? Có thể lừa được cả máy đo nồng độ cồn ư?”
Tần Lâm liền cười nhạt: “Lừa gì chứ? Có xét nghiệm máu thì tôi cũng không uống rượu”.
Hồ Gia Hân không nói nên lời, rốt cuộc Tần Lâm là loại quái vật gì thế?
“Này, nếu như anh vẫn có thể lái xe khi uống rượu thì tôi sẽ dắt anh đến một nơi!”
Tần Lâm liền cau mày: “Nơi nào? Cô lại muốn làm trò gì nữa đây?”
Hồ Gia Hân liền nói: “Ai da, đi là biết thôi mà, chẳng lẽ tôi có thể đem anh đi bán sao!”
Vẻ mặt Tần Lâm đầy nghi hoặc, không có chuyện gì Hồ Gia Hân này không làm được cả.
“Tôi không đi”.
Hồ Gia Hân nghiến răng nghiến lợi, ngay lập tức cởi đồ ra.
Cô bắt đầu cởi áo khoác, sau đó là áo phông bên trong, bên trong áo phông là bộ đồ lót bằng ren, nhìn thoáng qua cũng đủ khiến cho người ta hộc máu.
Tần Lâm bị dọa một phen.
“Này, cô làm gì thế, đừng có mà làm bậy!”
Tần Lâm đang lái xe, không thể ngăn được cô, hơn nữa trêи người Hồ Gia Hân cũng chẳng còn bao nhiêu quần áo nữa, nếu như ra tay thì nhất định sẽ đụng trúng cô ấy, đến lúc đó thì oan Thị Mầu rửa không nổi nữa rồi.
Hồ Gia Hân cởi nốt lớp quần áo cuối cùng rồi nói.
“Tôi cũng không làm gì cả, tôi nóng nên cởi đồ cũng không được sao?”
Trán Tần Lâm tạo thành những vệt hằn đen, người phụ nữ này cũng kinh thật đấy, lại dám dùng cách này để uy hϊế͙p͙ người khác, trả giá cũng cao quá rồi đó?
“Được được được, cô nói chỗ đi”.
Tần Lâm cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, biết rằng có đến tìm cô ấy cũng chẳng có gì hay ho.
Hồ Gia Hân mỉm cười, nhanh chóng mặc quần áo vào.
“Vậy chúng ta đi thôi, núi Đại Hoang”.
Nhìn thấy Hồ Gia Hân nhanh chóng mặc quần áo vào, sắc mặt cô thay đổi thật khiến cho người khác kinh ngạc.
Tần Lâm đành bất lực, sau đó lập tức chuyển hướng đi đến núi Đại Hoang.
Trêи đường đi, phần mềm dẫn đường mấy lần nhắc nhở đoạn đường phía trước có sửa chữa.
Tần Lâm liền nói: “Phần mềm dẫn đường sẽ không sai đâu, phía trước có sửa đường, hay là chúng ta đi đường vòng đi”.
Hồ Gia Hân trợn mắt nói: “Tôi thường đi mà, anh đừng nghe phần mềm dẫn đường làm gì, cứ nghe tôi là được, tôi chính là bản đồ của Hán Đông”.
Tần Lâm nửa tin nửa ngờ, nếu Hồ Gia Hân đã nói như vậy thì anh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo lời cô mà thôi.
Sau khi lái một lúc, Hồ Gia Hân lại nói.
“Lão Tần à, anh học lái xe ở núi Võ Đang à? Sao lại lái chậm thế!”
Tần Lâm liền nói: “Lái xe thì không nên lái quá nhanh, chậm một chút vẫn tốt hơn, tôi thà chậm mười phút còn hơn phải cướp lấy một giây, có hiểu không hả?”
Hồ Gia Hân cạn lời, trợn tròn mắt: “Anh chẳng thú vị gì cả, sao Thanh Thanh lại thích anh được chứ, tôi thật sự cạn lời rồi đó”.
Nói xong, Hồ Gia Hân ngồi ở ghế lái phụ, vòng cánh tay qua rồi vờ như đang ngủ say.
Tần Lâm cũng không để ý đến cô, chỉ tiếp tục chầm chậm lái xe.
Nửa tiếng sau, cuối cùng cũng đến được núi Đại Hoang.
Núi Đại Hoang này đúng là đang sửa đường, bên trêи còn có vài con đường ngoằn ngoèo, nhưng có vẻ việc thi công đang bị đình chỉ, nhưng không có lý do cụ thể.
“Gia Hân, ở đây không lên được nữa?”
Hồ Gia Hân liền nói: “Nhìn quảng trường nhỏ bên kia xem, bên trêи lúc nào cũng náo nhiệt, mau đến xem thử đi”.
Lúc nãy Tần Lâm đã chú ý đến cái quảng trường nhỏ đó rồi, có một chiếc xe đang phát ra nhạc vô cùng sôi động.
Tần Lâm liền cau mày: “Không phải các người muốn đua xe ở trêи đấy chứ?”
Hồ Gia Hân liền cười hi hi: “Sao thế, anh không dám à? Tôi là một tài xế lão luyện ở núi Đại Hoang này đấy, đi xem thử đi”.
Đã đến tận đây rồi nên Tần Lâm cũng không nói nên lời, chỉ có thể lái xe lên phía trêи mà thôi.
Sau vài phút, khi đến đỉnh núi, Tần Lâm nhìn xung quanh, quả nhiên là đua xe.
Có hàng chục chiếc xe lớn nhỏ đậu quanh quảng trường, cơ bản đều là những chiếc siêu xe đã được độ lại, còn có những chiếc cố tình chuẩn bị riêng cho cuộc đua, hoàn toàn không thể nào thấy trong thành phố được.
Sau khi hai người Tần Lâm lái xe lên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Ồ, đây chẳng phải xe của Hồ Gia Hân sao?”
Sau khi cả hai xuống xe, ngay lập tức đã có nhiều người vây quanh.
“Ồ, hôm nay chị Hồ đến chơi à? Sao thế, còn mang theo tài xế sao?”
Cả đám người nhìn Hồ Gia Hân với vẻ khiêu khích, sắc mặt đầy giễu cợt.
Hồ Gia Hân hừ lạnh một tiếng: “Đúng vậy, hôm nay tôi uống rượu nên gọi tài xế đến đây chơi với các người”.
- ----------------------