Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lâm gật đầu, cho dù là nhân vật gì thì anh cũng sẽ đi đòi công lý.

Hơn nữa, Tần Lâm còn có một đặc điểm, anh không hề thích việc ỷ mạnh hϊế͙p͙ yếu.

Nếu đối phương quá yếu thì phương pháp giải quyết của anh cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, dù sao anh cũng không thích bắt nạt.

Vậy nên, Tần Lâm thật sự hy vọng đối thủ của mình hung hăng mạnh mẽ hơn một chút, để anh có thể ra tay một cách thoải mái.

Trêи đường đi, Tần Lâm biết được một số tin tức từ Long Ích Huy.

Bất động sản Trung Thịnh này là một bất động sản nhỏ, hoạt động kinh doanh bình thường của nó là tái định cư nhà cửa, hơn nữa, mỗi lần đấu thầu bọn họ đều trúng thầu với mức giá thấp nhất.

Nếu chỉ nhìn vào giá cả, thậm chí sẽ lo lắng bọn họ có thể thu lại được vốn hay không, dù sao cũng rẻ như vậy, có thể lời được bao nhiêu chứ?

Nhưng trêи thực tế, bất động sản Trung Thịnh vẫn có thể kiếm được lợi nhuận, nhà bọn họ xây cũng không phải loại công trình kém chất lượng gì, nhưng chất lượng cũng chỉ bình thường mà thôi.

Tất cả các nguyên vật liệu đều được làm theo tiêu chuẩn cấp thấp nhất của quốc gia, có thể nói căn nhà chỉ vừa đủ tiêu chuẩn để không bị phạt.

Một công ty bất động sản nhỏ như vậy đã nhận thầu để phá dỡ nhà của Vương Đông Tuyết.

Mặc dù bây giờ Vương Đông Tuyết đã trở thành một streamer nổi tiếng, nhưng nhà thì cũng không thể nào tùy tiện mua được, đương nhiên một căn nhà vẫn là ưu tiên hàng đầu của gia đình.

Ban đầu Vương Đông Tuyết đã đồng ý với việc tái định cư, kết quả là ngôi nhà đã bị lộ trêи các mặt báo về vấn đề chất lượng, tất cả những người dân trong thôn Liên Hoa đều không chấp nhận chuyện đó, nên nhất quyết yêu cầu bất động sản Trung Thịnh phải đền bù.

Bất động sản Trung Thịnh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, biết rằng những người dân đen này cần tiền nên đã đưa cho bọn họ ba nghìn tệ mỗi mét vuông.

Hầu hết mọi người đều không hài lòng với mức giá này, bây giờ là thời đại nào rồi, làm gì có căn nhà nào còn giá đó chứ?

Nếu như cầm số tiền này, thì người dân ở chỗ Vương Đông Tuyết sẽ không có chỗ ở, ba nghìn một mét vuông, đương nhiên không thể mua được gì ở ngoại ô Đông Hải.

Sau đó, bất động sản Trung Thịnh đã lợi dụng lúc đêm đến để trực tiếp phá dỡ, người dân cũng đã bao vây xe ủi đất lại, nhưng chủ đầu tư vẫn cứ phá dỡ căn nhà.

Cuối cùng đã làm bố Vương Đông Tuyết bị thương, sau đó bọn họ đã báo cảnh sát, rồi mọi người giải tán trong sự bất hòa.

Chuyện như thế này cũng không có gì lạ, hầu như năm nào cũng xảy ra ở khắp nơi.

Ngay khi đến bất động sản Trung Thịnh, tất cả các nhân viên bảo vệ ở cửa đều đang nghiêng đầu, bọn họ đang ngủ giữa ban ngày.

Công ty này cũng chẳng phải công ty bất động sản đàng hoàng gì cho cam, vậy nên nhân viên mới quen với tác phong như vậy.

Tần Lâm ngay lập tức tiến vào tòa nhà văn phòng, sau đó đi thang máy lên tầng cao nhất.

Trêи tầng cao nhất, trước cửa phòng tổng giám đốc, bỗng nghe thấy âm thanh lí nhí của phụ nữ từ bên trong, chắc là đang làm gì đó không muốn người khác biết trong văn phòng.

Long Ích Huy cau mày, nhìn Tần Lâm rồi nói.

“Cậu Tần, chúng ta phải làm sao?”

Tần Lâm lạnh lùng nói: “Đá cửa”.

“Vâng!”

Long Ích Huy không hề quan tâm, liền theo lệnh của cậu Tần bước lên phía trước, đạp tung cánh cửa văn phòng đang khóa.

Cửa phòng bật tung ra, đập vào mắt là một cảnh tượng vô cùng kϊƈɦ thích.

Một nam một nữ đang ngồi trêи ghế trong văn phòng, đang làm chuyện không muốn người khác biết.

“Ai! Các người là ai!”

Tôn Trung Thắng sợ hãi, vội vàng lấy quần áo che cơ thể mình lại, người phụ nữ cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống, sau đó mặc quần áo vào, sắc mặt đỏ bừng đứng bên cạnh.

Tần Lâm không có hứng thú nhìn bọn họ, ngay lập tức đi tới bên cửa sổ, sau đó cầm một điếu thuốc lên, châm lửa rồi nói.

“Ông có phải là Tôn Trung Thắng không?”

Tôn Trung Thắng cau mày, nháy mắt với nữ thư ký, ngay lập tức cô ta quần áo xộc xệch đi ra ngoài.

Tôn Trung Thắng mặc lại quần và áo sơ mi, sau đó sắc mặt trở lại vẻ điềm tĩnh.

“Cậu là ai?”

Tần Lâm nói: “Tái định cư thôn Liên Hoa là dự án của ông đúng không?”

Tôn Trung Thắng hơi sững ra một lúc, sau đó lộ ra vẻ giễu cợt.

Còn tưởng là chuyện gì lớn, hóa ra lại là việc tái định cư.

Mỗi ngày đều có người tìm đến đây vì chuyện này, nhưng cứ nghĩ mà xem, để có thể bàn về chuyện tái định cư thì cần phải có nhân vật lớn cỡ nào chứ?

Bọn họ chỉ là phận dân đen mà thôi, thậm chí những người nông dân và công nhân ở nông thôn gộp lại thì có thể tạo ra được bao nhiêu sóng gió đây?

Lý do Tôn Trung Thắng bước vào ngành này chủ yếu là vì ông ta am hiểu thị trường và có rất nhiều đàn em dưới trướng, thậm chí nếu có người dân đến gây chuyện thì ông ta cũng sẽ xử lý được.

Hơn nữa, chỉ cần bỏ một ít tiền là có thể giải quyết được việc người dân đến gây rối.

Cuối cùng, Tôn Trung Thắng đã kiếm được một khoản lớn, những thứ như tái định cư có thể tiết kiệm được tiền vật tư, hơn nữa, đến lúc kiểm tra lại tiếp tục ăn bớt ăn xén để kiếm tiền, vậy nên bất động sản Trung Thịnh vô cùng lợi hại về mặt này.

Nghe Tần Lâm nói xong, Tôn Trung Thắng lập tức biết chuyện gì đang xảy ra, sau đó bắt chéo chân, châm một điếu thuốc rồi lạnh lùng nói.

“Thằng nhóc con, đến chỗ tôi giả vờ làm đại ca à? Lúc tôi đang làm bất động sản thì cậu vẫn còn là một thằng nhóc chưa mọc tóc đó, có chuyện gì nói mau, còn không có gì thì cút đi!”

Tần Lâm cau mày, nếu như ông ta nói nhẹ nhàng thì Tần Lâm còn có thể tha cho.

Kết quả tên Tôn Trung Thắng này lại nói khó nghe như vậy, đương nhiên Tần Lâm cũng không cần phải nể ông ta.

Long Ích Huy đứng bên cạnh, cau mày nói: “Cậu Tần...”

Tần Lâm thổi ra một vòng khói, sau đó nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ rồi nói.

“Cứ đánh trước đi, đánh xong rồi thương lượng”.

“Vâng!”

Long Ích Huy và những người khác ngay lập tức khóa cửa lại, sau đó tiến lên phía trước.

Tôn Trung Thắng bỗng sợ hãi: “Làm gì thế, các người muốn làm gì, đang giữa thanh thiên bạch nhật đó!”

“Bảo vệ, bảo vệ đâu!”

Thật đáng tiếc, Tôn Trung Thắng chỉ hét lên vài câu liền không thể mở miệng được nữa.

Sau mười phút vang lên những tiếng ‘bốp bốp chát’, Tôn Trung Thắng nằm dài trêи mặt đất với những vết thương trêи người, mặt mũi sưng tấy và bầm tím, tay chân đều không cử động được, toàn thân dường như không còn chút sức lực nào.

Tần Lâm quay người lại, cũng vừa mới hút xong điếu thuốc, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh khi nhìn bộ dạng thê thảm của Tôn Trung Thắng.

“Sao nào, bây giờ có thể thương lượng được chưa?”

Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Lâm, cả người Tôn Trung Thắng liền run lên bần bật, hệt như thấy quỷ vậy.

“Có thể, có thể, cậu muốn bàn chuyện gì!”

Tần Lâm nói: “Nghe nói chất lượng việc tái định cư ở thôn Liên Hoa, các người làm rất tệ, cho nên người dân không chịu nhận, đúng chứ?”

Tôn Trung Thắng nói: “Tôi đã đồng ý đưa tiền rồi, không muốn có nhà thì vẫn được tiền mà!”

Tần Lâm cười khẩy: “Đưa tiền? Ba nghìn một mét vuông ư? Cái giá này được đấy, tôi đưa ông ba nghìn tệ một mét vuông, ông bán cho tôi đi”.

“Chuyện này...”

Sắc mặt Tôn Trung Thắng có hơi khó coi, đương nhiên sẽ không thể nào có giá đó, nhưng đây lại là tòa nhà thương mại, ít nhất cũng phải hai mươi đến ba mươi nghìn.

“Vậy, cậu nói phải làm sao?”

Tôn Trung Thắng cũng biết lần này ông ta gặp xui rồi, Tần Lâm chủ yếu đến đây chỉ để xử lý ông ta, cho nên không nhẹ nhàng không được, mấy người này ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn, suýt chút nữa đã đánh chết ông ta.

Tần Lâm nói: “Có hai phương án, một là tiền, hai là nhà, ông chọn một trong hai đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK