Tôn Vô Kỵ lạnh lùng nói, tên nhãi này dám chất vấn ông ta, điều này là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời ông ta.
Tôn Vô Kỵ hành nghề y bao năm, chưa từng có một ai dám nói như vậy với ông ta.
Vương Thước lạnh lùng cười, mặt đầy vẻ khinh bỉ.
"Đúng vậy, Tiểu Diên, cô đừng có không biết điều, nếu không phải vì nể mặt ông Tôn, vừa rồi tôi đã gọi người vứt cậu ta ra ngoài rồi, hừ hừ, số muối ông Tôn từng nếm khẻo còn nhiều hơn số gạo cậu ta từng ăn đấy, cái loại người tự cao tự đại này sao có thể được xứng với cái danh đại sư! Đúng là hài hước mà, nghĩ mình cùng đẳng cấp với ông Tôn sao, đợi một trăm năm nữa đi".
"Được rồi, giáo sư Tôn, không biết lúc nào giáo sư Tôn có thể bắt đầu chưa bệnh cho bố tôi?"
Tiết Lương trầm giọng nói, lo lắng cho bố mình, mặt ông ta đầy vẻ không vui, bệnh cho bố ông ta càng ngày càng nặng, điều này đối với nhà họ Tiết mà nói thì chính là đả kϊƈɦ rất lớn, một khi bố ông ta gặp phải chuyện gì thì chính là sấm sét giữa trời quang.
Tôn Vô Kỵ nghiêm túc nói.
"Tôi chuẩn bị ngay đây, Tiểu Diên, thông báo cho phòng phẫu thuật chuẩn bị cấp độ một, em cũng đến trợ giúp cho thầy đi".
"Vâng thưa thầy".
Trần Diên gật đầu, mặc dù trong lòng đầy khó chịu nhưng dù sao cũng là thầy mình, cô ấy cũng chỉ dám giận chứ không dám nói, hi vọng ông cụ Tiết có thể thuận lợi vượt qua nguy hiểm.
Trần Diên vội vàng chuẩn bị phẫu thuật, không dám sơ suất.
Chưa đến mười phút sau, Tiết lão gia được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Vương Thước lải nhải không ngừng trước cửa phòng phẫu thuật.
"Hi vọng bố sẽ vượt qua cơn hiểm nghèo, nếu không sợ rằng nhà họ Tiết sẽ...."
"Câm mồm! Em thấy anh chưa đủ mệt mỏi à?"
Tiết Lương trầm giọng nói, Vương Thước đỏ mặt, không dám nói gì nữa, bây giờ người đau buồn nhất chắc chắn là người đàn ông của bà ta - Tiết Lương. Nhà họ Tiết đứng thứ nhất thứ hai ở thủ đô, đến đời bọn họ, vẫn chưa có ai nhận được sự công nhận của bậc bề trêи. Nếu như bố qua đời thì sẽ là đả kϊƈɦ chí mạng với bọn họ, địa vị của nhà họ Tiết sẽ tụt dốc không phanh.
Tiết Lương và Vương Thước như ngồi trêи đống lửa. Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, Trần Diên kϊƈɦ động nói.
"Chú Tiết, dì Vương, Tiết lão gia... ông cụ... ông cụ có lẽ không qua nổi!"
"Cái gì? Cô câm miệng cho tôi! Phỉ phui cái miệng cô, cô nói cái gì vậy?"
Tròng mắt của Vương Thước co rút lại, bà ta còn lo lắng hơn cả Tiết Lương, nếu như bố chồng qua đời thì cuộc sống phú bà của bà ta cũng không còn nữa.
Tiết Lương xông ngay qua Trần Diên, chạy vào trong phòng phẫu thuật, bố ông ta lúc này đang nằm trêи bàn phẫu thuật, đầu Tôn Vô Kỵ đầy mồ hồi, mặt mày hoảng loạn.
"Xin lỗi ông Tiết Lương, tôi... tôi đã cố hết sức rồi, nhưng ông cụ vẫn chảy máu không ngừng, bây giờ đã rơi vào trạng thái sốc. Ca phẫu thuật não vốn không phải chuyện đùa, lần này e rằng Tiết lão gia..."
Tôn Vô Kỵ mặt đầy bi thương, Tiết lão gia là danh tướng công thần nổi tiếng của Hoa Hạ, mình lại khiến ông cụ chết, đây là vết nhơ khó xóa nhất cuộc đời ông ta, trong lòng ông ta đầy áy náy khó chịu.
"Ông nói linh tinh, bố tôi chưa chết! Bố tôi không chết được, Tôn Vô Kỵ, ông là đồ lang băm, ông trả lại mạng cho bố tôi! Nếu không tôi giết chết ông!"
Vương Thước khoa tay múa chân, xông đến trước mặt Tôn Vô Kỵ, giương nanh múa vuốt. Bố chồng là trụ cột của nhà họ Tiết, là cánh tay của đất nước, ông cụ ngã xuống thì nhà họ Tiết sẽ thực sự trở thành gia tộc lụi bại của thủ đô, những ngày ăn chơi của bà ta ở thủ đô cũng chấm hết.
"A a a!"
"Bà bà bà làm cái gì thế! Tôi cũng hết cách rồi".
Tôn Vô Kỵ bị Vương Thước cào mà mặt chảy đầy máu, ông ta nổi giận.
Đúng là loại phụ nữ đanh đá!
"Không biết lý lẽ!"
Trêи cái mặt già của Tôn Vô Kỵ lúc này đầy vết cào, rõ ràng là bị Vương Thước cào cho loang lổ đầy vết máu, ngay cả Trần Diên cũng không cản nổi.
Nhưng Tôn Vô Kỵ tự biết mình có lỗi, khiến cho Tiết lão gia chết, điều này đối với ông ta mà nói là nỗi hổ thẹn cực lớn. Sau này truyền ra ngoài, không biết sẽ bị bao người cười chê, mặc dù ông ta đã ở ẩn rồi, nhưng lần này ra mặt, cái gọi là tiếp nối chuỗi ngày huy hoàng không còn, chỉ in thêm được mấy vết mực đen thôi.
Sắc mặt Tiết Lương lạnh vô cùng, mặt xám như tro, bố ông ta đã thực sự ra đi rồi sao?
"Đủ rồi! Cút hết ra ngoài cho tôi!"
Trần Diên thấp thỏm nói.
"Chú Tiết hay là... để bạn trai cháu thử xem? Khéo có thể cứu sống được ông cụ Tiết đấy!"
"Hả?"
Tim Tiết Lương rung lên, lúc trước Tần Lâm đã nói rồi, nếu như phẫu thuật não thì ông cụ sẽ chỉ có một phần mười cơ hội sống, chẳng nhẽ Tần Lâm thực sự có bản lĩnh cao siêu sao? Trần Diên mặc dù y thuật không lợi hại bằng ông Tôn nhưng cũng được coi là học trò chân truyền của ông Tôn, nếu không có thể sẽ không thể ngồi được vào cái ghế phó viện trưởng, ngay cả cô ấy cũng là người có nhiều bí mật, biết đâu Tần Lâm lại có cách nào khác.
Cũng chỉ còn tia hi vọng này, lúc này Tiết Lương đã không còn có lựa chọn nào khác, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của ông ta rồi.
“Ừm! Tìm cậu ta”.
“Để em đi!”
Vương Thước xung phong đi tìm, bà ta xông ra khỏi phòng phẫu thuật, tìm Tần Lâm, cuối cùng cũng tìm được anh đang ở cuối hành lang.
"Cậu mau chữa bệnh cho bố tôi, chẳng phải cậu có cách sao? Mau đi thôi".
Vương Thước chạy đến nói, bây giờ phải tranh đoạt từng giây từng phút, chỉ cần nhỡ một khắc thôi thì bố chồng bà ta cũng sẽ phải an giấc ngàn thu, vậy nên Vương Thước không dám chậm trễ.
Tần Lâm ngẩng đầu nhìn Vương Thước, không quan tâm.
"Tôi không rảnh, không nhìn thấy tôi đang hút thuốc à?"
Lời Tần Lâm khiến sắc mặt Vương Thước lập tức trở nên khó coi.
"Cậu muốn chết à? Bố tôi đang trong cơn nguy hiểm, mà cậu vẫn còn tâm tình ở đây hút thuốc à?"
Vương Thước tức giận nhìn Tần Lâm, thằng nhãi này không phải người à, muốn chết sao?
"Bố bà gặp nguy hiểm thì liên quan gì đến tôi? Cũng đâu phải do tôi chữa, sinh tử có số, phú quý tại trời, sống chết của ông cụ cũng đâu phải chuyện của tôi? Tôi hút thuốc thì làm phiền bà à, không muốn nhìn thì đừng nhìn, đây là khu hút thuốc của bệnh viện".
Tần Lâm lạnh lùng nói, vẻ mặt thản nhiên.
"Cậu... cậu muốn chết!"
Vương Thước mặt mày đen sì, chưa có ai dám nói chuyện với bà ta như thế, ở thủ đô này, bà ta là phu nhân có tiếng số một số hai, ai gặp bà ta cũng phải tôn trọng mà gọi một tiếng Tiết phu nhân, bây giờ tên nhãi này dám không coi bà ta ra gì, sao mà nhịn nổi chứ, người ngoài mà biết thì chắc cười bà ta chết mất!
Vương Thước cảm thấy mất mặt quá, bà ta kiêu ngạo, hất hàm nhìn Tần Lâm.
"Hôm nay cậu phải đi, không muốn đi cũng phải đi! Bố tôi mà chết thì cậu cũng phải đền mạng!"
Vương Thước hung hăng nói.
"Còn có luật lệ không? Ha ha ha, đúng là buồn cười, bà nói cái gì là tôi phải nghe cái đấy à? Bà đuổi tôi đi, bây giờ lại bắt tôi quay về chữa bệnh cho bố bà? Xin lỗi, tôi không chữa nổi".
Tần Lâm lạnh lùng nói, lời lẽ nhằm vào Vương Thước, không hề sợ hãi.
"Người đâu! Mau đến bắt cậu ta đi".
Vương Thước hét lớn, bốn người đàn ông tiến đến, xông vào dồn Tần Lâm lại, dùng tốc độ nhanh như sét đánh để đè Tần Lâm xuống.
Tần Lâm chuyển động cơ thể, bả vai hích một cái, trong nháy mắt tránh được cả bốn tên thanh niên mặc đồ đen, bóng người như gió, tốc độ nhanh như sét đánh, bước chân nhanh nhẹn khiến cho cả bốn tên kia đều không bắt được.
- ----------------------