"Anh Hạo, anh Hạo, có gì từ từ nói, tôi có nhiều tiền, tôi đưa tiền cho anh, tôi đưa tiền cho anh được chưa?"
Chúc Huy run rẩy nói, sợ đến nỗi run cầm cập.
"Tiền? Ông đây cần mấy đồng bạc của mày sao? Bây giờ mày đưa cho tao một trăm triệu tao quỳ xuống gọi mày là bố cũng được, mày mà không đưa cho tao được một trăm triệu thì tao sẽ đánh mày tàn phế".
Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi nói, hắn bị mù một mắt cũng là do Chúc Huy gây ra, thù hôm nay nhất định phải báo! Hắn không dám tìm Tần đại sư khách quý của Đồng Phương Châu nhưng chẳng lẽ lại không dám tìm Chúc Huy tính sổ sao?
"Tôi tôi… tôi không có tiền".
"Không có tiền? Vậy tao sẽ lấy một con mắt của mày, một cái tai và đôi tay nữa! Cái này gọi là có vay có trả".
Giọng nói của Trần Hạo lạnh lẽo, Chúc Huy ngây ngốc, vô cùng hoảng sợ, Trần Hạo là một kẻ liều lĩnh, Chúc Huy rất sợ lời nói của hắn.
"A…"
"Bố, cứu con, cứu con,… con ở tầng mười ba, con bị người ta móc mắt, cắt tai, chặt tay rồi…"
Chúc Huy bị đánh chảy máu mũi, nằm dưới đất, gọi điện thoại cho bố mình.
"Cái gì? Ai dám động vào con trai của bố? Con cứ đợi đi, bố sẽ giết chết hắn!"
Chúc Diệu nghe giọng nói yếu ớt của Chúc Huy còn tưởng có người uy hϊế͙p͙ hắn, nhưng đến nơi Chúc Diệu mới hoảng loạn, Chúc Huy thật sự bị người ta móc mắt, cắt tai, chặt cả cánh tay, máu chảy lênh láng!
"Con trai, con làm sao thế con trai?"
Chúc Diệu trầm giọng nói, nhìn thấy Chúc Huy bị đánh như thế này, người làm bố như bị dao đâm vào tim.
"Không kịp nói nữa đâu, bố mau đưa con đi viện đi, bố… tay của con vẫn có thể nối được đấy".
Chúc Huy vừa khóc vừa nói, không đau chết đi sống lại là mạng lớn lắm rồi.
"Còn chuyện này nữa, Tần Lâm cướp Chúc Linh Linh từ phòng của chủ tịch Mạnh đi rồi, tên nhóc đó phá hỏng chuyện lớn của nhà họ Chúc chúng ta, nhất định không được bỏ qua".
Chúc Huy cố nhẫn nhịn cơn đau nói.
"Cái gì?"
Chúc Diệu biến sắc.
Tần Lâm, lại là Tần Lâm!
Tên nhóc này đúng là khắc tinh của nhà họ Chúc mà? Bọn họ vừa mới uống rượu xong, ai cũng rất vui vẻ, mùa xuân của nhà họ Chúc sắp đến rồi, những ngày tươi đẹp của bọn họ còn phải chờ bao xa nữa?
Đúng lúc này, Chúc Huy lại nhìn thấy Tần Lâm cướp Chúc Linh Linh từ phòng của chủ tịch Mạnh đi, đùa nhau sao?
Không tiếp đãi tốt chủ tịch Mạnh, chẳng lẽ lại mong nhà họ Chúc tự vực dậy sao? Chủ tịch Mạnh người ta có nợ cậu ta cái gì đâu, đây là việc cả hai cùng có lợi, vì Chúc Linh Linh chính là người phụ nữ của chủ tịch Mạnh, bây giờ tên khốn Tần Lâm lại cướp Chúc Linh Linh về, vậy phải làm sao đây?
Xong đời rồi, đắc tội với chủ tịch Mạnh, tia hy vọng cuối cùng của bọn họ cũng đã tan thành mây khói.
"Con nhịn một chút, bố gọi điện cho ông nội con đã".
Chúc Diệu biết chuyện nào không thể đợi, nhân lúc chủ tịch Mạnh còn chưa đi, nhất định phải cướp lại được Chúc Linh Linh, còn về Tần Lâm thì phải đuổi đi mới được, nhà họ Chúc không thể bị hủy hoại trong tay tên đó được, còn muốn làm con rể nhà họ Chúc, mơ đi.
Chúc Nhị Bạch đã uống mấy cốc rượu trong buổi tiệc, ai cũng vui vẻ, nhà họ Chúc đều say bí tỉ, vô cùng hứng khỏi, nhảy múa ca hát tưng bừng.
"Hôm nay tôi rất vui, tôi sẽ hát cho mọi người nghe một bài, năm đó nếu không vì gia tộc thì có lẽ tôi đã vào đoàn ca hát của quân đội rồi".
Chúc Nhị Bạch vô cùng hào hứng, gõ đũa vào chén bát.
"Hôm nay chúng ta cùng nâng ly rượu, rượu ngọt máu nóng rực trời xuân thu…"
"Bố, có chuyện lớn rồi…"
Vẻ mặt Chúc Phi vô cùng khó coi.
"Chuyện gì từ từ nói, hấp ta hấp tấp, sau này làm sao bố yên tâm giao lại nhà họ Chúc cho các con được, hừ".
Chúc Nhị Bạch hừ một cái nói.
"Không phải đâu bố, xảy ra chuyện lớn thật rồi, anh cả nói là Tiểu Huy nhìn thấy Tần Lâm cướp Chúc Linh Linh ra khỏi phòng chủ tịch Mạnh".
Chúc Phi vội vàng nói.
"Cái gì?"
Vẻ mặt Chúc Nhị Bạch trầm xuống, nụ cười dần biến mất.
"Tên khốn này! Cậu ta muốn hại chết nhà họ Chúc chúng ta sao? Nhà họ Chúc chúng ta chọc gì đến cậu ta sao? Tên khốn nạn, đi với bố, đêm nay phải sống mái với cậu ta một trận mới được!"
Chúc Nhị Bạch vẫn còn hơi say, ông ta gầm lên, nổi cơn thịnh nộ, tên Tần Lâm này đúng là sao chổi của nhà họ Chúc bọn họ mà.
"Nếu có chuyện như vậy? Thì tên Tần Lâm này đúng là khốn nạn thật, nhà họ Chúc chúng ta phải cho cậu ta biết tay mới được".
Chúc Minh cắn răng nói.
"Tôi biết ngay tên Tần Lâm này không phải thứ tốt đẹp gì mà, dám chơi nhà họ Chúc chúng ta một vố sao? Chủ tịch Mạnh chắc chắn rất tức giận, khoản đầu tư của chúng ta e rằng sẽ tan biến mất…"
Âu Dương Diễm Diễm cũng tỏ vẻ tức giận, đã nói Tần Lâm không thể làm rể nhà họ Chúc rồi mà, lần này còn gây chuyện lớn cho bọn họ nữa chứ.
"Đi, chúng ta đi tìm cậu ta, phải cho cậu ta biết tay mới được!"
Chúc Tam Đao vội vàng đi theo sau Chúc Nhị Bạch, mấy chục người nhà học Chúc lũ lượt kéo đến phòng Tần Lâm.
Tần Lâm thấy Chúc Linh Linh chỉ bị cho uống thuốc ngủ nên cũng yên tâm phần nào, Mạnh Văn Cương là người mà anh tin tưởng, hơn nữa Linh Linh cũng chưa bị người ta xâm hại.
Tần Lâm cẩn thận rút châm bạc ra đâm vào người Chúc Linh Linh, giúp cô ấy giải thuốc ngủ, Chúc Linh Linh dần tỉnh dậy.
Lúc Chúc Linh Linh nhìn thấy Tần Lâm, cô lại òa khóc, ôm chặt lấy Tần Lâm.
"Anh Tiểu Lâm, hu hu hu… em xin lỗi, em có lỗi với anh… hu hu hu!"
"Anh Tiểu Lâm, chúng ta chia tay đi, em không xứng với anh, hu hu hu!"
Chúc Linh Linh khóc nức nở, cô tưởng rằng mình đã bị xâm phạm, nên vô cùng đau khổ.
Tần Lâm cười khổ, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận, nhà họ Chúc đúng là một đám cặn bã không bằng cầm thú!
Dám cho người nhà uống thuốc ngủ rồi ép Chúc Linh Linh tiếp Mạnh Văn Cương, đây là chuyện con người có thể làm ra sao?
Chỉ vì lợi ích gia tộc mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, khiến người ta sởn cả gai ốc.
Tần Lâm biết, người nhà họ Chúc rất quá đáng, hơn nữa còn không có tính người, nếu không dạy dỗ bọn họ một bài học thì đám người đó sẽ có thể làm ra bất cứ việc gì, lần này dám hạ thuốc Chúc Linh Linh, lần sau lại dám giết người thì sao.
"Không sao, không có chuyện gì cả, anh ở đây rồi, em yên tâm đi, anh sẽ không để ai bắt nạt em đâu, Linh Linh".
Tần Lâm nghiêm túc nói, vỗ nhẹ lưng Chúc Linh Linh.
"Không cần đâu, anh Tiểu Lâm, em em… em đã không còn là người phụ nữ trong sạch, hu hu hu, sau này anh đừng tìm em nữa, chúng ta không thể ở bên nhau nữa rồi".
Chúc Linh Linh vẫn khóc nức nở, cô là một người phụ nữ rất truyền thống, lại còn bảo thủ nữa, nếu đã chọn Tần Lâm thì trong lòng chỉ có một mình anh, hơn nữa bây giờ đã bị người ta làm nhục rồi, làm gì còn mặt mũi mà ở bên cạnh Tần Lâm chứ?
"Em nhìn xem, em không sao hết! Chủ tịch Mạnh không phải là người như vậy, ông ấy tìm anh rồi anh đến đưa em về".
Tần Lâm nghiêm túc nói.
"Thật sao?"
Chúc Linh Linh nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Lâm, rưng rưng nói.
"Không tin thì em xem mình đã bị xâm phạm chưa".
Tần Lâm nói.
"Ờm.."
Chúc Linh Linh nhìn một lúc, quần áo vẫn còn nguyên, chẳng lẽ mình thật sự không sao?
"Chủ tịch Mạnh đúng là người chính trực, anh Tiểu Lâm, chúng ta lại có thể bên nhau rồi, hu hu hu".