Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mày là cái thứ chó gì? Có Long thiếu gia ở đây mà dám ăn nói ngông cuồng như thế à? Muốn chết đúng không?”

Lý Cương chỉ vào mặt Tần Lâm chửi rủa.

Đây là lúc hắn đang thể hiện lòng trung thành của mình, chỉ cần có quan hệ tốt với Long thiếu gia thì chắc chắn sau này hắn sẽ được ăn sung mặc sướиɠ.

Long thiếu gia không tiện ra tay thì hắn nhất định phải là người ra mặt thay.

“Cút...”

Tần Lâm giáng một cú tát, lập tức khiến cho Lý Cương quay mòng mòng, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, trêи mặt in hẳn năm dấu tay đỏ bừng, hắn suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.

Ồ.

Một tác động nhỏ đã làm lớn chuyện!

Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn Tần Lâm, Tần Lâm cũng quá kiêu ngạo rồi, không ngờ anh lại dám ra tay trong buổi họp lớp của bọn họ, đây chẳng phải là đang đánh vào mặt bọn họ ư?

Không chỉ có mỗi Long thiếu gia mà tất cả những người khác đều nhìn Tần Lâm với vẻ thù địch, tên này thật sự ức hϊế͙p͙ người quá đáng, ở trước mặt Long thiếu gia mà còn dám ra tay với bạn học, thật là muốn tìm cái chết mà.

“Mày mày... mày dám đánh tao?”

Toàn thân Lý Cương run lên, sau đó chỉ vào Tần Lâm, nói với giọng điệu miệng hùm gan sứa, nhưng đã có Long thiếu gia ở đây, cái bạt tai này hắn không thể bị tát suông như vậy được.

“Mọi người thấy chưa hả? Tên này quá kiêu ngạo rồi, đây là buổi tụ họp của chúng ta, vậy mà không biết anh ta từ đâu đến mà lại ngông cuồng như vậy, đúng là không thèm coi Long thiếu gia ra gì, không xem chúng ta chúng ta ra gì, xông lên xử anh ta cho tôi!”

Hàn Tiểu Mỹ quát tháo, khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều nóng lòng muốn xông lên, cho dù là nam hay nữ, tất cả đều đang bắt đầu vây quanh Tần Lâm.

“Mọi người đừng kϊƈɦ động, đều là bạn học cả, có gì từ từ nói, Lão Tần đánh người là do cậu ấy không đúng, nhưng cũng là do Lý Cương ức hϊế͙p͙ người quá đáng mà”.

Mã Húc trầm giọng nói, nhìn thấy mọi người vây quanh hai người bọn họ, hai chân Mã Húc như mềm nhũn ra.

“Cậu nói không kϊƈɦ động là không được à? Anh Cương của tôi bị một người ngoài đánh rồi đấy, tôi không nuốt nổi cục tức này đâu, Mã Húc, rốt cuộc là thứ khốn kiếp cậu ở phe nào đây, chúng ta là bạn học, nhưng cậu lại đi bênh người ngoài sao, cậu là cái thứ gì thế”.

Có người mắng mỏ.

“Đúng vậy, cậu chính là thứ ăn cây táo rào cây sung, bạn bè với nhau lại không bằng một người ngoài, anh Cương không thể bị đánh không không như vậy được, hôm nay hai người đừng mong có thể ra khỏi đây”.

“Có Long thiếu gia ở đây mà các người vẫn còn dám lỗ mãng như vậy, thật đúng là ngông cuồng, đều là bạn học với nhau, cậu thật làm cho người khác thất vọng quá Mã Húc”.

“Cậu phí lời với cậu ta làm gì, có Long thiếu gia ở đây thì sợ gì nữa? Xử đi!”

Đám đông càng lúc càng ép sát Mã Húc và Tần Lâm, ánh mắt như muốn thiêu đốt, tính chiến đấu cực cao.

“Mã Húc chính là một tên vô dụng, lúc trước tôi bị tên này ức hϊế͙p͙ nhưng anh ta lại không hỏi han gì cả, hơn nữa còn muốn giới thiệu cho tôi cho tên tài xế này của anh ta, các người không biết tên đàn ông này không biết xấu hổ cỡ nào đâu. Đều là bạn học với nhau mà Mã Húc lại đào hố cho tôi nhảy xuống, cũng may là tôi không ngốc, nếu không thì chắc chắn đã bị bọn họ chơi xỏ rồi”.

Hàn Tiểu Mỹ khoanh tay nói.

“Còn có chuyện như vậy sao? Tên khốn Mã Húc không phải người nữa rồi à, lại trơ mắt nhìn Tiểu Mỹ bị ức hϊế͙p͙, còn giúp cả người ngoài, cậu thật sự làm cho chúng tôi thất vọng quá. Mã Húc, cậu chính là đồ cặn bã của lớp chúng ta!”

“Đúng thế, cặn bã! Tẩn cậu ta! Hai bọn họ không chạy được đâu!”

Mọi người đồng thanh nói, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ, tất cả đều xem Mã Húc là tội nhân lịch sử.

“Một đám não tàn lại còn dám nói tình bạn à? Thật nực cười làm sao, các người không tự cảm thấy xấu hổ sao? Không cảm thấy buồn nôn hả? Tôi thấy ghê tởm thay cho các người đấy, Mã Húc có đám bạn học như mấy người thì thật đúng là bi thương đến cùng cực”.

Tần Lâm chế nhạo lắc đầu, Mã Húc cũng mất hết ý chí, nhưng anh biết rằng hôm nay không thể nào yên được.

Cho dù Lão Tần có đánh giỏi đến đâu thì cũng không thể là đối thủ của nhiều người như vậy được.

“Xông lên!”

Ngay khi Hàn Tiểu Mỹ hạ lệnh, tất cả mọi người đều xông lên, lập tức lao về phía Tần Lâm và Mã Húc, hoàn toàn nhấn chìm bọn họ.

Mã Húc bị dọa đến mức hồn bay phách lạc, nhiều người như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ bị đánh cho ra bã mất, hôm nay bản thân xui xẻo thì không nói làm gì, lại còn liên lụy cả Lão Tần, thật bực bội hết sức.

Nhưng điều mà Mã Húc không thể ngờ là tốc độ của Tần Lâm cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã tung cước đá bốn năm người bay ra ngoài, sau đó xoay người lôi anh cùng xông lên phía trước, tránh mấy đòn tấn công của đám người kia rồi đánh trả liên tục, lập tức làm cho năm sáu người khác phải thụt lùi về sau.

“Hây...”

Mã Húc hít sâu một hơi, không ngờ thân thủ Lão Tần lại tốt như vậy, cũng ngầu quá rồi đó? Hơn ba mươi người vây quanh mà vẫn có thể thoát ra được, còn mang theo cả anh.

Mã Húc hoàn toàn không hề bị thương, chẳng qua có hơi hoảng sợ một chút mà thôi.

“Xông lên cho tôi, mẹ kiếp! Chẳng nhẽ lại để cho hai tên khốn đó chạy à?”

Ngay khi Tần Lâm và Mã Húc chạy ra, Lý Cương lập tức quát lên, lần này Tần Lâm lại ngay tức khắc tung cước đá thẳng vào ngực Lý Cương, khiến cho hắn ta văng ra xa bốn mét, làm gãy cả hai cái ghế ở sau, ‘bịch’ một tiếng, máu tươi bắn tung tóe.

Sắc mặt Lý Cương tái nhợt, lồng ngực vô cùng tức, ngay lập tức mất đi khả năng cử động, hắn đã bị Tần Lâm đánh cho trọng thương.

Những người bạn học khác cũng lần lượt tiến đến, có cả nam lẫn nữ, để thể hiện cho Long thiếu gia thấy và dìu dắt bọn họ, vậy thì sau này mới một bước lên mây được.

Kiến nhiều có thể cắn chết voi, cho dù Tần Lâm có đánh giỏi cỡ nào thì cũng không thể địch lại với số đông được.

Tất cả cùng kết hợp lại, ai nấy đều trông rất hung dữ, nhất định phải giải quyết được Mã Húc và Tần Lâm ở trước mặt Long thiếu gia mới được.

Nhưng bọn họ nghĩ quá đơn giản rồi, bọn họ không thể nào ngờ được thực lực của Tần Lâm.

Tần Lâm bước từng bước một vô cùng vững chãi, đòn đánh tàn nhẫn, hơn nữa toàn là những đòn chí mạng, mấy người này dường như không thể chịu nổi dù chỉ một chiêu của Tần Lâm, cảnh tượng trở nên vô cùng hỗn loạn, sau đó Tần Lâm tiến về phía trước, hai người hai bên liền ngã xuống, khung cảnh đó thực sự khiến cho người ta kinh hãi, với tốc độ mười bước giết một người như vậy thì đúng là khí thế ngang ngược ngút trời.

Mã Húc theo sau Tần Lâm, anh hoàn toàn trở thành một ‘đàn em’, bởi vì Tần Lâm ra tay rất tàn nhẫn, anh hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được, chưa đến hai phút thì trêи mặt đất đã la liệt người, tất cả đều là bạn học của Mã Húc, bây giờ chỉ còn lại mỗi Hoa Long và Hàn Tiểu Mỹ.

Nhẹ thì trầy da, còn nặng thì gãy xương, tất cả đều cảm nhận được đả kϊƈɦ lớn, vừa nãy còn ngạo mạn kiêu căng như thế, bây giờ đã hoàn toàn tiêu tan hết cả.

Giờ đây ánh mắt của những bạn học đó nhìn Tần Lâm đều là vẻ sợ hãi, tên này mạnh quá đi, hơn nữa chỉ dùng có một tay, tay còn lại vẫn luôn vắt ra đằng sau.

Đây mới là kẻ mạnh thực thụ, không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì sẽ làm cho mọi người kinh ngạc, bá đạo phi phàm.

Hàn Tiểu Mỹ có chút căng thẳng, bởi vì cô ta đã từng nhìn thấy Tần Lâm lợi hại như thế, nhưng nếu không phải lần này không có Long thiếu gia thì chắc chắn cô ta đã không dám soi mói Tần Lâm rồi, nhưng vì Long thiếu gia đang là chỗ chống lưng cho cô ta nên cô ta mới có gan đó.

“Long thiếu gia...”

Hàn Tiểu Mỹ nói nhỏ, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ, cô ta bèn trốn sau lưng Long thiếu gia.

“Bốp... bốp... bốp”

Hoa Long vỗ nhẹ, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, đây mới chính là cao thủ thật sự, nhưng thực lực của Tần Lâm lại khiến cho ánh mắt nhàm chán của anh ta trở nên thích thú!

“Hay lắm, tên tàn dư của nhà họ Tần, cuối cùng mày cũng khiến cho tao cảm thấy hứng thú rồi, Tần Lâm, xem ra hôm nay tao nhất định phải chơi một vố thật vui với mày mới được”.

Hoa Long chậm rãi đứng lên, ánh mắt như thiêu đốt, sau đó nhìn Tần Lâm với sát khí đằng đằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK