Bà cụ Chu lạnh lùng nói, Trần Khả Nhi bị dọa đến xanh mặt, bọn họ sắp bị tống giam rồi sao.
“Anh rể, em sợ”.
Trần Khả Nhi yếu đuối nói, cô có bao giờ gặp cảnh tượng như vậy đâu chứ, đặc biệt là lúc trước cô đã bị Chu Đồng dọa cho chết khϊế͙p͙ rồi, bây giờ lại đến thêm cả chục tên bảo vệ, bây giờ bọn họ có cánh cũng khó mà thoát.
“Muốn tự tìm đường chết à”.
Tần Lâm bất lực lắc đầu.
“Tôi cho các người cơ hội mà các người lại không coi trọng à”.
“Giả vờ cái gì, xem xem hôm nay ông đây có xử mày được không”.
Chu Đồng trầm giọng nói, phất tay một phát, mười mấy tên bảo vệ lập tức lao đến chỗ Tần Lâm và Trần Khả Nhi.
Nhưng bọn họ không thể ngờ rằng Tần Lâm lại ra tay tàn độc đến vậy, tung toàn là chiêu chí mạng, mười mấy tên bảo vệ vừa gặp Tần Lâm đã lần lượt ngã quỵ xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, gân cốt đều bị đứt gãy.
Sau khi quay người liền khiến cho bọn chúng nằm lăn trêи mặt đất, sùi cả bọt mép, không ngừng co giật, cảnh tượng này khiến cho bà Chu sợ đến loạng choạng lùi về sau.
“Thằng nhóc, mày muốn chết à!”
Chu Đồng quát lên một tiếng rồi lao về phía trước, so với những người này thì ông ta mạnh hơn nhiều, rõ ràng là người đã từng qua luyện tập, ông ta tung ra những cú đấm mạnh mẽ, khiến cho người khác phải choáng váng.
Nhưng đối với Tần Lâm mà nói thì tốc độ này vẫn quá chậm, thân thủ của Chu Đồng không tồi, nhưng Tần Lâm lại chẳng coi ông ta ra gì, hơn nữa anh còn lôi theo Trần Khả Nhi, trong chớp mắt đã khiến Chu Đồng thất thế, sau đó Tần Lâm bay đến dùng một quyền đấm thẳng vào cột sống của Chu Đồng.
Chu Đồng kêu lên thảm thiết, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, sau đó còn bị Tần Lâm đạp xuống mặt đất.
“Cái tát trêи mặt em, có phải là do ông ta đánh không?”
Tần Lâm nhìn sang Trần Khả Nhi, cô hơi gật đầu.
“Phụt...”
Tần Lâm đám thẳng vào mặt Chu Đồng, lập tức khiến cho mấy cái răng bị gãy, mặt mày ông ta toàn là máu, sợ đến hồn bay phách lạc.
“Đánh phụ nữ không phải là thói quen tốt đâu!”
Tần Lâm cười khẩy nói.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Ba cú đấm liên tục khiến cho Chu Đồng không còn biết trời trăng mây gió gì nữa, phần đầu của ông ta hoàn toàn bị sưng lên, dọa ông cụ Chu đến mức suýt ngất thêm lần nữa, bà cụ Chu thấy vậy liền hét toáng lên.
Trần Khả Nhi cảm thấy hết sức bàng hoàng, không ngờ anh rể không chỉ giỏi y thuật mà còn giỏi cả võ, sau một trận tung quyền thì cho dù có là bảo vệ hay tên Chu Đồng ngông cuồng tự đại này đều bị đánh đến thê thảm.
“Không cần đánh nữa, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi”.
Chu Đồng rụng bảy tám cái răng, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, ngay cả khi nói chuyện vẫn còn run rẩy, nói năng lắp bắp.
Ngay lúc này, quản gia ở bên ngoài nghe thấy tiếng đánh nhau, bèn lập tức xông vào.
“Thằng nhóc, mày là ai? Mày là người đầu tiên dám gây sự ở dinh thự Ngô Đồng này đấy”.
Ánh mắt người quản gia sắc như dao, như thiêu như đốt, ông ta nhìn Tần Lâm với vẻ đằng đằng sát khí.
Ông quản gia này không hề tầm thường chút nào, anh đã cảm nhận được điều đó ngay từ lúc bước vào.
Lúc này, người quản gia mới nhìn thấy đám bảo vệ và Chu Đồng đều đang nằm dưới sàn, trong lòng bỗng nổi cơn tam bành.
“Lão Lâm, mau bắt nó lại!”
Bà cụ Chu run rẩy nói.
Người quản gia không hề lên tiếng, mà từ từ bước về phía Tần Lâm.
“Bây giờ đầu hàng không kịp nữa rồi, nhưng tôi e rằng hôm nay cậu không rời khỏi đây được đâu”.
Người quản gia trầm giọng nói.
“Vậy sao? Tôi lại không nghĩ thế đâu, nhà họ Chu các người quá độc đoán, nếu như không dạy dỗ các người một bài học thì e là các người sẽ vểnh mặt lên trời mất, tôi đã rất đàng hoàng nhưng mấy người lại muốn ép tôi, tôi chữa được bệnh cho ông cụ nhưng con chó chết tiệt này lại ác mồm ác miệng, ông nói xem tôi có nên ra tay hay không đây?”
Tần Lâm cười khẩy, sau đó đanh mặt lại.
“Tao không cần biết mày là ai, hôm nay mày nhất định phải chết!”
Người quản gia hiên ngang bước lên phía trước, khí thế hừng hực!
“Chú Lâm, xử nó!”
Chu Đồng hung ác nghiến răng nói, nhưng Tần Lâm đã đánh gãy mất mấy cái răng của ông ta rồi, đương nhiên sẽ lúc nói sẽ bị lồng gió.
Tốc độ của người quản gia rất nhanh và dứt khoát, Trần Khả Nhị sợ đến tái mét mặt mày, sau đó cô bị Tần Lâm đẩy ra sau, tiếp theo anh cũng tăng tốc xông lên phía trước, đỡ lấy chiêu thức tấn công của ông lão quản gia kia.
Hai người không ngừng dùng quyền chưởng đánh qua đánh lại, cảnh tượng hết sức đáng sợ.
Nhưng Tần Lâm lại khá thành thục, tục ngữ có câu, quyền cước lợi hại ở chỗ là tuổi trẻ, mặc dù người quản gia rất mạnh, tốc độ lại vô cùng nhanh, nếu như là người học võ bình thường thì chắc đã bị ông ta quật ngã xuống đất rồi.
Nhưng thực lực của Tần Lâm lại không hề thua kém người quản gia, sau khi đấm một trận xối xả thì người quản gia cũng không thể chịu nổi những cú đấm của Tần Lâm, nên chỉ đành đỡ đã rồi tính tiếp, không ngừng thở hổn hển.
Người quản gia càng lúc càng cảm thấy bực bội, bao lâu nay ở cạnh ông cụ mà chưa bao giờ gặp phải một đối thủ mạnh mẽ như thế này.
Tần Lâm vô cùng hung hãn, ra đòn mạnh mẽ, từ từ áp sát lại gần, người quản gia không thể chịu nổi liền bắt đầu tung chiêu loạn xạ, sau đó bị Tần Lâm đánh ngã xuống đất, mấy cái gân tay đều bị đánh gãy, tiếp đó Tần Lâm lập tức dùng tay kề ngay cổ người quản gia.
Người quản gia bước chân loạng choạng, cả người dường như đứng không vững, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, cuối cùng ngã nhào xuống đất, thở hổn hển, toàn thân mất đi sức chiến đấu, đến cả cổ cũng không cử động được.
“Xem ra ông vẫn chưa phục nhỉ”.
Tần Lâm tiến từng bước về phía Chu Đồng, Chu Đồng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, suýt chút nữa ngất xỉu, không ngờ ngay cả chú Lâm cũng không phải đối thủ của anh, tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào đây?
Chu Đồng nhìn thấy Tần Lâm tiến tới, ánh mắt toát lên vẻ hoảng sợ.
“Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi biết tôi sai rồi!”
Chu Đồng vội vàng nói, nhưng bây giờ chân của Tần Lâm đã nằm trêи mặt ông ta rồi, ngay lập tức Chu Đồng bị đá văng ra xa mấy mét, đập đầu vào thành giường, máu chảy ồ ạt.
Bà cụ Chu nhìn thấy liền hoảng sợ, hít thở không thông, run rẩy trốn sang một bên.
“Ai dám làm loạn ở nhà họ Chu tôi!”
Ngay khi âm thanh vang lên, Tần Lâm liền nhíu mày rồi quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên trọc đầu đang đứng ở sau với vẻ mặt tức giận.
“Anh cả! Anh cả! Cuối cùng anh cũng về rồi hu hu hu”.
Chu Đồng vừa sợ vừa khóc lóc nói, bị Tần Lâm đập cho một trận, đương nhiên là đau khổ đến mức nào chứ.
“Cuối cùng con cũng về rồi”.
Bà cụ Chu như túm được ngọn cỏ cứu mạng vậy, khàn giọng nói.
“Nhà họ Chu các người ức hϊế͙p͙ người khác quá đáng”.
Tần Lâm lạnh lùng nói.
“Nói láo, tên nhóc mày đánh cả nhà tao, bây giờ còn ở đây ăn nói ngông cuồng, xem tao xử lý mày thế nào, tao thấy mày rượu mời không uống thích uống rượu phạt à”.
Chu Chấn vô cùng tức giận, bố còn đang nằm trêи giường bệnh, mẹ lại trốn chui trong góc, em hai thi bị đánh đến chảy cả máu mũi, chuyện này không thể nào bỏ qua được.
Chu Chấn vốn muốn đến thăm bố vì nghe em hai nói bố đang nguy kịch, ông ta sốt ruột cả đường đi, nhưng đến nơi lại gặp cảnh tượng như thế này, thực sự khiến cho ông ta vô cùng phẫn nộ.
“Đúng là người một nhà với nhau, cá mè một lứa, người nhà họ Chu các người cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp”.
Tần Lâm cười khẩy, khì mũi nói.
“Thằng nhóc, chắc mày vẫn chưa biết anh cả là ai đâu nhỉ, anh ấy là truyền nhân võ thuật của nhà họ Chu, hôm nay mày có cánh cũng khó mà thoát được”.
Chu Đồng rống lên, ông ta vừa mới bị Tần Lâm đánh cho một trận, nên khi nhìn thấy anh cả về liền bổ nhào lên ôm lấy thắt lưng.
“Em hai, em yên tâm, anh nhất định sẽ trả thù cho em, nếu dám làm loạn ở nhà họ Chu thì nhất định sẽ chết! Bây giờ thì bọn mày không đứa nào rời khỏi đây được nữa rồi”.
Chu Chấn lạnh lùng nói, siết chặt nắm đấm, sắc mặt đanh lại, rồi nhìn chằm chằm về phía Tần Lâm!