Nói xong, bắt đầu kiểm tra mắt người bệnh.
Vị trí của Minh Huyệt nằm giữa vành mắt và nhãn cầu, vị trí này rất đặc biệt, khi mát xa cũng chỉ có thể ấn nhẹ nhàng mà thôi.
Nhưng rất ít người châm cứu vào chỗ này, một là châm cứu chỗ này hiệu quả không nhiều.
Trừ phi là để chữa trị chứng viêm hay nhiễm trùng mà thôi.
Bệnh nhỏ thế này thực ra không cần phương pháp phức tạp đến vậy, bây giờ có rất nhiều thuốc Tây có thể chữa được bệnh, như thuốc nhỏ mắt khử trùng cũng có thể.
Hai là, châm cứu ở vị trí này quá nguy hiểm.
Cấu tạo cơ thể mỗi người đều hoàn toàn khác nhau, có người có Minh Huyệt nằm sau nhãn cầu, nhãn cầu hơi đặc biệt thì rất khó để châm cứu vào huyệt vị này, cùng lắm là có thể mát xa mà thôi.
Tần Lâm và Thái Trường Phúc kiểm tra một hồi, giáo sư Lưu nhíu mày, lắc đầu nói.
"Quả nhiên, người bệnh này có nhãn cầu đặc biệt, kim bạc không thể đâm đến huyệt vị đó được".
Những giáo sư khác cũng gật đầu, đúng là không đến được, nếu như cứ cố đâm vào thì có thể gây tổn thương đến nhãn cầu, như vậy không những không chữa khỏi mà còn khiến người bệnh mù mãi mãi.
Tần Lâm nói: "Có thể, đưa kim bạc đây".
Giáo sư Lưu nhíu mày, nói: "Tần đại sư, hay là xem xét phương án khác, cách này mạo hiểm quá".
Tần Lâm cười nói: "Cái này đâu tính là mạo hiểm, vừa hay tôi cũng muốn dạy cho mọi người kỹ xảo này, tên là kim cong".
Nói xong, Tần Lâm lấy kim bạc ra, dưới sự chú ý của mọi người, nhẹ nhàng dùng sức bẻ cong kim bạc.
Động tác này giữ khoảng mấy giây, Tần Lâm thả tay ra, kim bạc xuất hiện độ cong nhỏ.
Trong tình huống bình thường, kim bạc khá giòn, bẻ sẽ không cong.
Chỉ là Tần Lâm từ từ ấn giữ mới có thể xuất hiện độ cong, độ cong này không chỉ nhỏ mà không giữ được lâu, chẳng mấy chốc đã quay về nguyên dạng.
Vậy nên phải làm rất nhanh, nhân lúc kim bạc còn cong phải tiến hành châm cứu.
Tần Lâm đánh mắt với giáo sư Lưu nói: "Ấn giữ phần đầu của người bệnh, không được để cho người bệnh động đậy".
"Được!"
Giáo sư Lưu đã hiểu, phương pháp châm cứu tỉ mỉ này không thua kém gì phẫu thuật, nhất định phải khống chế người bệnh không được động đậy.
Giáo sư Lưu và Thái Trường Phúc ấn đầu người bệnh, người bệnh đột nhiên lo lắng.
"Sao vậy, sao vậy, mấy người muốn làm gì!"
Tần Lâm nói: "Đừng lo, bây giờ tôi sẽ châm cứu cho ông, ông đừng động đậy, phối hợp với tôi một chút, sẽ không...đau đâu!"
Khi nói ba chữ 'không đau đâu', ngón trỏ và ngón cái ấn kim bạc, ngoài ra ba ngón tay còn lại ấn lên xương lông mày để phân tán sự chú ý.
Sau đó, một cây kim đâm vào Minh Huyệt!
Giáo sư Lưu và Thái Trường Phúc đứng bên cạnh nín thở, tim đập nhanh vô cùng, lo lắng muốn chết.
Đúng là người tài gan lớn mà!
Nếu không có Tần Lâm nắm vững thì bọn họ thực sự không dám động vào phương pháp châm cứu này.
Ấn cong kim bạc lại có thể đâm vào huyệt vị, nắm vững kỹ năng cơ bản, hơn nữa còn trẻ tuổi, chắc tay, điều này khiến cho hai vị chuyên gia giàu kinh nghiệm ngưỡng mộ vô cùng.
Sau khi kim bạc đâm vào bên trong, người bệnh lập tức ngoan ngoãn, vì ông ta cảm nhận được cây kim bạc đang cắn trêи mắt mình nên không dám động đậy.
Vù!
Tần Lâm dùng tay búng nhẹ một cái, kim bạc tạo ra tiếng vù vù.
Mấy giây sau, anh rút kim.
Con mắt thứ hai cũng làm y như vậy.
Sau khi hai cây kim được đâm xuống, khóe mắt ông già ăn mày chảy ra một chất dịch dinh dính, Tần Lâm dùng tăm bông nhúng cồn cẩn thận lau đi.
"Lấy cho tôi một ít thuốc nhỏ mắt natri hyaluronate."
Đây là trường đại học y, cái thứ thông dụng như vậy ở đâu cũng có.
Sau khi cầm ra thì nhỏ hai giọt vào mắt ông già ăn mày.
"Nhắm mắt, nghỉ ngơi mười phút".
Sau mười phút, khi ông già ăn mày mở mắt ra, mặt mày vui mừng kinh ngạc.
"Tôi nhìn thấy rồi, tôi lại nhìn thấy rồi, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!"
Ông già ăn mày dập đầu cảm ơn Tần Lâm, khuôn mặt vui mừng lúc này là thật.
Tần Lâm vội vàng đỡ ông ta lên, sau đó cả giảng đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Tất cả giảng viên, sinh viên đều vỗ tay.
Đâu còn ai dám bảo Tần Lâm không hiểu khoa mắt nữa đâu!
Ngay cả độ cong nhỏ bé giữa nhãn cầu và Minh Huyệt còn có thể đâm vào chuẩn xác được thì Tần Lâm đúng là thông thạo lĩnh vực này.
Anh giỏi hơn tất cả sinh viên, thậm chí là giáo sư.
Lúc này, Thái Trường Phúc và giáo sư Lưu đều kính phục Tần Lâm hơn nữa, trẻ tuổi như này, mà có kiến thức y thuật cao siêu đến thế, trong đầu anh không biết có gì vậy, rốt cuộc học từ ai mới có y thuật cái thế hơn người đến vậy?
Sau khi ông già ăn mày được chữa khỏi liền được đưa ra ngoài, sau này phải chú ý hơn, mỗi ngày nhỏ thuốc, khoảng một tháng là sẽ khỏi hẳn.
Nếu ông ta còn giả mù đi lừa người nữa thì sẽ có khả năng lại bệnh, nếu lại bị lại thì chắc không ai chữa nổi.
Sau đó, Tần Lâm quay về giảng đường, tất cả sinh viên đều nghiêm túc lấy giấy bút ra, chuẩn bị ghi chép bài giảng.
Có khúc nhạc đệm lúc nãy xen vào, quá trình giảng bài của Tần Lâm thuận lợi hơn nhiều, tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe, đã từng được thấy qua phương pháp chữa bệnh của Tần Lâm, còn ai dám khinh thường Tần đại sư nữa.
Lúc trước còn toàn gọi anh là đại sư hot nhất mạng xã hội, bây giờ chẳng ai dám gọi vậy nữa.
Hóa ra Tần Lâm thực sự lợi hại, lợi hại đến mức khiến cho người khác không dám tin.
Bài giảng của Tần Lâm khiến cho mọi người đều yên lặng lắng nghe, thu được không ít kiến thức, dù sao trong đấy cũng toàn tinh túy của y học cả.
Đúng là đại sư, thực sự hiểu biết hệ thống Đông y.
Tần Lâm cũng từng đứng ở vị trí của bọn họ, biết bọn họ muốn hỏi gì, nên liền giảng luôn vấn đề ấy.
Một tiết học kết thúc, tất cả mọi người đều chưa thỏa mãn, giáo sư Lưu kéo tay Tần Lâm kϊƈɦ động nói.
"Tần đại sư, tôi muốn xin trường chúng tôi cho cậu chức vụ giảng viên, sau này có thể lựa thời gian rảnh để đến chỉ dạy cho đám trẻ, bọn nó cũng toàn trụ cột của nước nhà".
Giáo sư Lưu thực ra muốn Tần Lâm đến nhiều chút, ông ta cũng có thể thu được thêm nhiều kiến thức, chỉ có điều không dám nói ra, chỉ có thể dùng đám sinh viên làm bia đỡ đạn.
Tần Lâm cười, cũng vui vẻ đồng ý, truyền thụ kiến thức cũng là một phần của Đông y.
Y thuật tuyệt diệu của Diệp Hiên Viên cũng nên được truyền bá rộng rãi.
Thái Trường Phúc tiễn Tần Lâm ra cổng, vừa đến cổng trường, nhìn thấy một người phụ nữ bày sạp hàng và một người đàn ông đeo kính râm.
"Mấy con khốn, ông đây ăn bánh kếp của mày là nể mặt mày, mày làm bẩn thế sao tao ăn được? Còn dám đòi tiền tao?"
Người phụ nữ trung niên sắc mặt khó coi: "Anh ăn đồ của tôi lại không đưa tiền, tôi làm ăn buôn bán nên đương nhiên phải đòi tiền rồi".
Tên đeo kính râm lạnh lùng hừ một tiếng, liền vứt nửa chiếc bánh kếp đang ăn dở lên quầy hàng của người phụ nữ.
"Trả mày tiền? Tao đưa mày, mày dám cầm không? Sao mày không hỏi thăm xem, ở đây có ai không biết anh Lư tao đây? Tao nghĩ mày không muốn buôn bán gì nữa đúng không?"
Nói xong, anh Lư đạp vào quầy hàng, khiến cho quầy hàng của người phụ nữ trung niên đổ sập xuống, bếp ga và bột mì vung vãi khắp nơi.
"Nể mặt mày, mày không muốn đúng không?"
Người phụ nữ trung niên sợ hết hồn, ai u một tiếng, sau đó lùi về sau mấy bước.
Nhìn thấy đống đồ mình mất thời gian dài mới làm được đều bị phá hủy trong chốc lát, sắc mặt người phụ nữ trung niên vô cùng khó coi.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Lâm nhíu mày đi đến.
Nếu như là người khác, anh có thể không quan tâm, nhưng người bày hàng là mẹ của Vương Đông Tuyết nên Tần Lâm không thể không quan tâm được.