Hành động vô ý này vẫn bị người khác phát hiện ra, cứ sau mỗi lần phát hiện, Tống Vĩnh Cường sẽ nhốt Tống Diễm Linh lại, không cho cô ấy ra ngoài.
Tống Diễm Linh ngay lập tức bị quản thúc tại gia.
Kết quả, trong tam đại gia độc, hai gia tộc đã bị lật đổ, cũng coi như là hoàn toàn sụp đổ, cho nên cũng không cần lo lắng về việc có quan hệ với nhà họ Tần nữa.
Hơn nữa, Tần Nha Nha lại có khoản thừa kế lớn như vậy, cuối cùng Tống Diễm Linh cũng có tác dụng để kéo gần lại mối quan hệ với Tần Nha Nha hơn!
Tần Nha Nha và Tống Diễm Linh hỏi han vài câu, sau đó Tống Diễm Linh nhìn Tần Lâm và nói.
“Cậu là anh của Nha Nha đúng không, tôi đã nghe nói về cậu rồi, cậu là người tốt, Nha Nha ở với cậu chắc chắn vẽ vô cùng sung sướиɠ”.
Lời nói của Tống Diễm Linh khiến cho Tống Vĩnh Cường ngay lập tức nổi giận.
“Cô ăn nói bậy bạ gì thế! Theo cậu ta là sao! Chẳng phải cô là dì của Nha Nha sao, con bé đi theo cô không phải sẽ tốt hơn sao?”
Sắc mặt Tống Diễm Linh hơi thay đổi, cô ấy nhìn xuống hai chân của mình, liền tỏ ra chán nản.
“Thật tiếc khi tôi không thể nuôi nổi Nha Nha, thậm chí tôi còn không thể tự lo cho cuộc sống của mình”.
Tống Vĩnh Cường trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô không nuôi nổi, không phải vẫn còn chúng tôi sao, gia đình chúng ta có điều kiện tốt, lại đông người như vậy, chắc chắn có thể giáo ɖu͙ƈ Nha Nha vô cùng tốt, nếu không ổn thì tôi cũng có thể thuê một giáo viên riêng cho Nha Nha”.
Tống Vĩnh Cường lấy Tống Diễm Linh ra là để tranh đoạt quyền nuôi dưỡng, làm sao có thể nhường cho Tần Lâm được chứ?
Nhưng Tần Nha Nha lại không quan tâm nhiều đến vậy, khi nhìn thấy chân của dì không cử động được nữa, cô bé liền khóc òa lên, nước mắt chảy thành dòng, trông hết sức đau lòng.
Tần Lâm nhìn thấy vậy, không đành lòng bèn tiến lên hỏi.
“Chân bị sao thế? Để tôi giúp chị xem qua”.
Tống Diễm Linh lắc đầu thở dài: “Bệnh loãng xương, sức khỏe tôi vốn đã không tốt, cộng thêm một khoảng thời gian... haiz, thôi bỏ đi, chữa không khỏi đâu”.
Tống Diễm Linh còn chưa nói hết lời, thật ra cô ấy đã bị Tống Vĩnh Cường quản thúc tại gia, hết lần này đến lần khác bị đánh, cho nên mới trở thành như vậy.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn Tống Vĩnh Cường, đương nhiên anh đã hiểu rõ.
“Không phải vấn đề lớn, để tôi châm cứu cho chị trước”.
Nói xong, Tần Lâm lấy kim bạc ra, đâm xuyên qua quần vào huyệt đạo ở chân của Tống Diễm Linh.
Châm cứu bằng tay phải và xoa bóp bằng tay trái trêи bắp chân và đầu gối, vài phút sau, sắc mặt Tống Diễm Linh đột nhiên thay đổi.
“Chân của tôi! Chân của tôi có cảm giác rồi sao? Tôi cảm thấy hơi nóng!”
Tần Lâm xoa bóp bắp chân của cô liên tục, lúc đầu Tống Diễm Linh không có cảm giác gì, nhưng sau khi Tần Lâm phối hợp với châm cứu và xoa bóp, chỉ trong vài phút, chân của cô thật sự đã có dấu hiệu phục hồi!
Thật thần kỳ làm sao!
Cả hai chân đều được làm theo thao tác này, Tống Diễm Linh động đậy một chút, mặc dù cô vẫn chưa thể đứng dậy, nhưng ít nhất đã có thể di chuyển được hai chân.
Khuôn mặt Tống Diễm Linh lộ ra vẻ vui mừng!
“Cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều!”
Nếu xét về vai vế, Tống Diễm Linh cũng được coi là dì của Tần Lâm, nhưng tuổi của hai người không chênh lệch nhau lắm, nên có lẽ sẽ không xưng hô theo vai vế.
Tần Lâm gật đầu: “Không sao, tôi sẽ kê đơn cho chị sau, mỗi tuần chị đến gặp tôi một lần, sau một tháng là có thể đứng dậy được”.
Tống Vĩnh Cường và những người khác tỏ ra giễu cợt, trong lòng thầm nghĩ, não của bác sĩ cũng chỉ đến đó mà thôi, chữa bệnh cho Tống Diễm Linh xong, chẳng phải quyền nuôi dưỡng Nha Nha sẽ thuộc về bọn họ sao?
Tống Vĩnh Cường và những người khác lập tức nói.
“Bây giờ Linh Linh đã khỏe rồi, cũng đủ tư cách để nuôi dưỡng và dạy dỗ Tần Nha Nha, lần này chắc có thể bàn lại quyền nuôi dưỡng được rồi chứ?”
Tần Nha Nha nhíu mày, cô bé hiểu được bọn họ nói gì, trong lòng vô cùng khó xử.
Nếu được phép lựa chọn, cô bé cũng sẽ không biết chọn ai, Tống Diễm Linh và Tần Lâm đều đối xử với cô bé vô cùng tốt, đây là hai người thân quan trọng nhất của cô bé trêи cõi đời này.
Tống Diễm Linh cũng vô cùng thích Nha Nha và muốn sống với cô bé, nhưng cô ấy hiểu mục đích thực sự của nhà họ Tống, một khi Nha Nha thật sự đến đây thì số tiền và căn nhà kia cũng thuộc về bọn họ, vậy thì sau này cuộc sống Tống Diễm Linh và Nha Nha sẽ càng khổ cực hơn.
Tần Lâm đương nhiên hiểu rõ, cười nhạt nói.
“Chẳng phải các người chỉ muốn căn tứ hợp viện và khoản tiền giáo ɖu͙ƈ trong di chúc thôi sao, thế này đi, tôi sẽ đưa cho các người tất cả, nhưng tôi có một điều kiện”.
Hai mắt Tống Vĩnh Cường đột nhiên sáng lên, mục đích của ông ta chính là như vậy, nếu Tần Lâm đã chủ động thương lượng thì thật tốt quá, khỏi mất công bọn họ phải trải qua quá trình xét xử, còn chưa chắc có thể thắng được hay không.
Tần Lâm chỉ vào Tống Diễm Linh: “Các người hãy gạch tên cô ấy ra khỏi gia phả nhà họ Tống, căn tứ hợp viện và khoản tiền giáo ɖu͙ƈ kia sẽ thuộc về các người, tôi cũng không cần các người nuôi dưỡng Nha Nha”.
Tống Vĩnh Cường sững ra một lúc, có hơi không dám tin: “Thật không? Gạch tên Tống Diễm Linh ra khỏi gia phả, cũng không cần phải nuôi dưỡng con bé này sao?”
Tần Lâm gật đầu: “Đúng vậy, tôi có thể ký hợp đồng với ông”.
Tống Vĩnh Cường còn không thèm suy nghĩ: “Được! Tôi đồng ý, ký hợp đồng đi!”
Hợp đồng này đối với Tống Vĩnh Cường mà nói, chỉ có lợi mà không có hại.
Vốn dĩ Tống Diễm Linh là một gánh nặng của gia tộc, đuổi cô ấy ra khỏi nhà thì cũng sẽ không có áp lực tâm lý nữa, bây giờ Tần Lâm lại đưa ra điều kiện như vậy, đương nhiên ông ta có thể đuổi Tống Diễm Linh đi một cách hợp lý rồi.
Hơn nữa cũng không cần phải nuôi dưỡng Tần Nha Nha, nhà họ Tống vốn chẳng có tình cảm gì với cô bé, ở trong nhà cũng chỉ như một đứa con ghẻ mà thôi, mục đích của bọn họ cũng chỉ vì thừa kế di sản của thiếu gia nhà họ Tần.
Tống Vĩnh Cường và Tần Lâm ký hợp đồng ngay lập tức.
Tống Diễm Linh ở bên cạnh nhìn thấy, sắc mặt xám xịt lại, cô tận tụy làm việc cho nhà họ Tống nhiều năm như vậy, không ngờ cuối cùng lại bị bọn họ đá đi như một quả bóng.
Sau khi ký xong hợp đồng, Tần Lâm gọi nhân viên của hai văn phòng công chứng đến để công chứng di chúc của chú út.
Chỉ có hai gia tộc đủ tư cách để nuôi dưỡng Tần Nha Nha, nhà họ Tần và nhà họ Tống, vậy nên bọn họ có thể tự thương lượng với nhau.
Cuối cùng, Tần Lâm đã từ bỏ quyền thừa kế, cho nên căn tứ hợp viện và năm mươi triệu tiền giáo ɖu͙ƈ đã rơi vào tay Tống Vĩnh Cường.
Sau khi nhận được bản công chứng, Tống Vĩnh Cường vô cùng phấn khích.
Gia đình bọn họ chỉ làm ăn kinh doanh nhỏ, số tiền lớn như vậy đối với bọn họ quả thật là một chuyện long trời lở đất.
Tống Diễm Linh cau mày, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, sau đó nói với Tần Lâm.
“Cậu không nên dễ dãi với bọn họ như thế”.
Tống Vĩnh Cường nghe thấy, bèn hừ lạnh một tiếng.
“Tống Diễm Linh, cô vừa rời khỏi nhà họ Tống liền châm chọc nhau như vậy sao? Cái gì mà dễ dãi cho chúng tôi? Chẳng qua chỉ là một căn tứ hợp viện và năm mươi triệu mà thôi, bộ nhà họ Tống chúng tôi không nuôi sống các người ư?!”
Bộ dạng Tống Vĩnh Cường vô cùng kiêu ngạo, ông ta cũng muốn nhanh chóng đuổi bọn họ ra khỏi nhà ngay lập tức.
Tần Lâm nói: “Tranh thủ người của văn phòng công chứng còn ở đây, tôi có một thứ muốn tặng cho chị”.