"Ha ha ha..."
Lời của Kim Sơn Long khiến mọi người cùng cười ồ lên.
Nếu là ở những gia đình bình thường khác thì sơn hào hải vị đã là một món quà rất tuyệt rồi.
Nhưng với các gia tộc thượng lưu như họ thì tặng biếu những món đồ ăn tầm thường nhất thì thật thấp kém, dù đó có là sơn hào hải vị quý giá tới mức nào đi chăng nữa.
Chúc Tam Đao cau mày, không muốn để Tần Lâm khó xử.
"Tiểu Lâm là con cái của bạn cũ tôi, dù thằng bé có tặng gì thì cũng là tâm ý của cháu nó cả".
Dù Chúc Tam Đao đã nói vậy nhưng mọi người vẫn nhìn Tần Lâm với vẻ khôi hài.
Không biết gã quê mùa này có thể tặng món quà gì đây, nghĩ vậy mọi người lại cùng bật cười ha hả.
Trong mắt mọi người, Tần Lâm hệt như một gã hề.
Trong một đám những kẻ nổi danh hay mang dòng dõi quý tộc, một người có gia cảnh bình thường hệt như hạng lạc loài vậy.
Anh lại vô cùng gần gũi với Chúc Linh Linh, khiến mọi người cảm thấy bất mãn.
Tần Lâm rút điện thoại ra, vốn anh định nhân lúc không có người khác để đưa riêng quà cho Chúc Tam Đao, nhưng bọn họ đã quá lời tới mức này thì anh cũng chỉ đành mang quà ra.
"Trưởng phòng Lưu, mang đến được rồi đấy".
Nghe Tần Lâm gọi điện thoại, Kim Sơn Long bèn cười lạnh thốt.
"Trưởng phòng Lưu? Trưởng phòng ở đâu vậy? Anh tặng quà gì mà cần phải có người tới tận nơi? Rốt cuộc anh Tần định tặng gì vậy, anh cứ nói thẳng ra đi".
Tần Lâm vòng vo như vậy khiến mọi người cũng đâm bất mãn, một người bình thường như anh, trông ăn mặc thì có vẻ cũng chẳng phải con cái nhà giàu sang thì có thể tặng món quá quý giá gì chứ?
Khiến mọi người phải tò mò chờ đợi như vậy thì đúng là hơi khó chịu thật.
Tần Lâm nói: "Rất trùng hợp, món quà của tôi cũng là một cặp hạch đào".
Người khác biết Chúc Tam Đao thích hạch đào trang trí, đương nhiên Tần Lâm cũng phải biết.
Để chiều lòng ông cụ Chúc thì Tần Lâm đã chuẩn bị một cặp hạch đào.
Vẻ mặt mọi người cùng trở nên kỳ quặc.
Nếu Tần Lâm đưa món quà khác thì dù có là một hộp hải sản, mọi người cũng chẳng nói gì.
Dù sao hai bên cũng không cùng đẳng cấp, ai nấy đều có tấm lòng của mình.
Nhưng giờ Tần Lâm lại tặng món quà giống với cậu Kim, vậy là thú vị rồi đây.
Hai món quà khác nhau có đặt chung một chỗ cũng không so sánh nổi, nhưng nếu cùng là một món thì có thể thấy ngay thứ nào cao thứ nào thấp.
Thậm chí so giá thôi là đã biết rồi.
Hạch đào của cậu chủ nhà người ta thì phải hơn cả triệu, nếu Tần Lâm đưa cặp hạch đào vài trăm tệ thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?
Hơn nữa món đồ như hạch đào thì phải cầm trong tay để chơi đùa thưởng thức, đã có hạch đào đắt đỏ cậu Kim tặng thì cặp hạch đào rách nát của Tần Lâm anh cũng chỉ vô dụng.
Ông cụ Chúc cũng không thể cầm hạch đào bằng cả hai tay được.
Vương Vân đứng cạnh đó trợn trắng mắt tức tối, đúng là xấu hổ, rõ ràng anh chỉ là một kẻ thấp kém đê tiện mà lại cứ đòi chơi trội hết lần này đến lần khác.
Giờ thì hay rồi, mọi người đều đang hào hứng, không muốn lấy ra cũng phải lấy, đến lúc đó chẳng phải anh chính là kẻ phải xấu hổ sao?
Vẻ mặt Kim Sơn Long cũng vô cùng mừng rỡ, anh ta đang nghĩ làm sao để khiến Tần Lâm mất mặt trước Chúc Linh Linh, vậy mà cuối cùng anh lại tự chủ động xấu mặt?
"Anh Tần, mấy món hạch đào trang trí này tinh tế lắm đấy, giờ kỹ thuật phát triển, có rất nhiều hạt hạch đào trông thì đẹp nhưng thực ra lại là sản phẩm của máy móc, cái loại hạch đào đó đem ra lừa mấy người không hiểu biết như anh thì còn được, chứ chuyên gia thì nhìn cái là biết ngay".
"Anh đừng mang mấy thứ đồ rách nát đấy ra lừa ông cụ Chúc".
Chúc Linh Linh nhíu mày, thoáng vẻ không vui.
"Kim Sơn Long, anh đừng nói linh tinh, anh Tiểu Lâm tặng quà cho ông, sao anh lại bảo là lừa gạt?"
Khóe môi Kim Sơn Long run run, gương mặt xem chừng hơi khó chịu.
Chúc Linh Linh là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh ta nhưng chẳng buồn đỡ lời cho anh ta mà đi nói giúp Tần Lâm.
Thấy vậy, Vương Vân vội thì thầm.
"Linh Linh! Con quên cậu Kim mới cứu mẹ hả, thái độ của con là sao vậy!"
Chúc Linh Linh hé môi, muốn nói rồi lại thôi, mối ân tình này đã bó buộc cô.
Thấy vậy, Kim Sơn Long bèn nói.
"Linh Linh, em nói như vậy là không đúng rồi, dù người ta hay bảo là lễ ít tình nhiều, nhưng nếu tặng quà giả hoặc món đồ rách nát gì đó thì chẳng phải lại là bất kính với người được chúc thọ sao? Nếu anh ta định tặng quả hạch đào mấy trăm tệ thì anh thấy chẳng bằng cứ tặng luôn hộp hải sản, ít nhất hải sản không phải đồ giả".
Rõ ràng Kim Sơn Long đang hăm dọa Tần Lâm, Tần Lâm còn chưa mang quà ra anh ta đã kết luận đồ của anh là thứ rách nát.
Chúc Linh Linh vốn đã định đỡ lời cho Tần Lâm, nhưng Vương Vân bên cạnh lại ngăn cản cô ấy, khiến Chúc Linh Linh đành thôi.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe cơ quan đã đỗ lại trước cổng.
Hai người phụ nữ mặc vest đen, ngực cài quốc huy bước xuống xe.
"Anh Tần, xin lỗi chúng tôi đến hơi muộn".
Chúc Tam Đao sững sờ, dù sao hai người này cũng là nhân viên nhà nước nên ông cụ tỏ ra khá khách sáo.
"Xin hỏi hai người là..."
"Chào ông Chúc, tôi là trưởng phòng Lưu của phòng công chứng".
"Chào trưởng phòng Lưu, hôm nay cô tới để...", trong ấn tượng của Chúc Tam Đao không có người nào như trưởng phòng Lưu, không biết người này tới đây có ý gì?
Trưởng phòng Lưu: "Là thế này ạ, tháng trước anh Trần có mua một cặp hạch đào trang trí ở thủ đô để tặng ông, nhưng hạch đào quá quý giá nên chúng tôi phải công chứng tài sản lúc chuyển nhượng quyền sở hữu, cả hạch đào và giấy chứng nhận đều đang được chúng tôi giữ".
Trưởng phòng Lưu vừa dứt lời, tất cả khách khứa cùng chìm vào im lặng.
Món quà cần phải công chứng ư?
Mọi người trợn tròn mắt, đám khách khứa nổi danh lấp đầy căn phòng này đã từng chứng kiến vô số các loại quà cáp.
Nhưng đây là lần đầu họ bắt gặp món quà cần được công chứng, rốt cuộc đây là cặp hạch đào thế nào vậy?
Tần Lâm cũng bất lực, ban đầu lúc ở thủ đô anh cũng chỉ thấy cặp hạch đào này khá đẹp, chắc ông Chúc sẽ thích nên mới mua, nào ngờ lại phiền phức tới vậy.
Chúc Tam Đao cũng ngơ ngác.
"Là vậy à, vậy phiền mọi người rồi".
Trưởng phòng Lưu rất khách sáo: "Không có gì đâu, đây là công việc của bọn tôi mà".
Nói rồi, trưởng phòng Lưu bèn đeo găng tay trắng, mở vali khóa mang theo bên mình ra, bên trong có một chiếc hộp thủy tinh, qua lớp thủy tinh mọi người vẫn có thể thấy hai quả hạch đào trang trí đỏ rực.
"Hỏa Thần Nhãn! Là Hỏa Thần Nhãn kìa!"
Vài tháng trước từng có chương trình trên TV giới thiệu về món hạch đào trang trí cao cấp nhất nước này.
Vì hạch đào có màu đỏ thẫm, là loại hạch đào đột biến, vô cùng hiếm, trùng hợp hai quả hạch đào lại giống nhau y đúc, hệt như sinh đôi, vậy nên lại càng hiếm có hơn.
Không chỉ vậy, nghe nói cặp hạch đào này có từ đời nhà Thanh, được hoàng thất sử dụng, đùa chơi, lưu truyền tới tận ngày nay, dù là màu sắc, bề mặt hay giá trị thì đều là hàng thượng đẳng.
Hạch đào đã ngọc hóa, trông hệt như hai viên ngọc ấm.
Vì hai quả hạch đào có màu sắc đặc biệt nên mới được gọi là Hỏa Thần Nhãn, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến hàng thật!
Đương nhiên đây là hàng thật rồi, không ai dám nghi ngờ điều này, vì Tần Lâm không phải người đưa nó ra mà là nhân viên phòng công chứng! Ai dám nghi ngờ khả năng giám định của phòng công chứng?
Trưởng phòng Lưu mở giấy tờ ghi chép ra để Tần Lâm và Chúc Tam Đao ký vào vài hợp đồng, hoàn thành thủ tục.
"Được rồi, thủ tục đã xong xuôi rồi, tôi xin phép để món quà lại đây, chúc ông sinh nhật vui vẻ".
"Cảm ơn trưởng phòng Lưu".
Trưởng phòng Lưu nói xong bèn chuẩn bị lên xe rời đi.
Kim Sơn Long nghiến răng, tiến lại nói.
"Xin trưởng phòng Lưu dừng bước đã, tôi cũng có cặp hạch đào muốn tặng ông Chúc, muốn nhờ công chứng giúp được không?"