“Cậu này bị điên à? Triệu Khôn chỉ đùa thôi, cậu ta tưởng ông ấy sẽ bái mình làm sư phụ thật sao?”
Triệu thần y danh tiếng lẫy lừng, người muốn bái ông ta làm sư phụ xếp thành hàng dài, thậm chí ông ta còn học trò thành đạt ở khắp mọi nơi.
Một tên tép riu như Tần Lâm hoàn toàn không có tư cách bái sư.
Anh lại dám trâng tráo nói Triệu Khôn không đủ tư cách làm học trò của mình, Triệu Khôn làm sư tổ của anh còn được!
Triệu Khôn nghe thấy thế cũng hừ lạnh một tiếng.
“Cậu đúng là trâng tráo, tôi không xứng làm học trò của cậu sao? Cậu cũng biết bốc phét đấy nhỉ? Nào, bây giờ chữa đi, tôi xem cậu chữa kiểu gì!”
Tần Lâm cười khẩy, không thèm trả lời Triệu Khôn mà nói với Mã Kiến Quân nằm trêи giường.
“Chú Mã, bây giờ cháu giúp chú lật người rồi châm cứu cho chú, hãy tin cháu”.
Mã Kiến Quân gật đầu, thiếu gia nhà họ Tần từ nhỏ đã chơi với con trai ông, ông đương nhiên sẽ tin anh.
Tần Lâm lật người Mã Kiến Quân, cởi áo ông ra rồi châm kim bạc vào huyệt vị hai bên cột sống.
Động tác châm cứu đả huyệt vừa nhanh vừa chắc chắn.
Sau khi châm vào huyệt vị, mọi người không có phản ứng gì, nhưng mặt Triệu Khôn lại biến sắc, ông ta cau mày lại.
Có phải chuyên gia hay không, nhìn hành động là biết ngay.
Tần Lâm châm cứu, người khác không nhìn ra được gì, nhưng Triệu Khôn lại thấy ngờ ngợ.
Cách châm cứu rất chuyên nghiệp!
Minh Dương và Minh Âm là hai huyệt bình thường, cho dù châm cứu cũng sẽ không có phản ứng gì.
Nhưng nếu cùng đả hai huyệt này sẽ xuất hiện tình huống đặc biệt, đó là hiện tượng tê cột sống.
Cách làm này yêu cầu lực và độ sâu khi đả huyệt của hai cây kim bạc phải giống nhau, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả như thế này.
Thao tác khó này không phải một bác sĩ thực tập có thể thực hiện được, nhìn thấy Tần Lâm dùng hai cây kim bạc đả huyệt, lẽ nào anh định…..
Mặc dù người bệnh bị liệt tứ chi, cơ thể dường như không còn cảm giác gì nữa, nhưng một khi phẫu thuật thành công, hồi phục cảm giác, vậy thì chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn.
Vì thế Tần Lâm dùng hai cây kim bạc phong tỏa hai huyệt Âm Dương trước để làm công tác chuẩn bị.
Triệu Khôn lắc đầu, đúng là tự tin quá rồi đấy nhỉ?
Chưa điều trị mà đã chắc chắn rằng mình có thể chữa khỏi được?
Cho dù là Triệu Khôn cũng không dám mạnh mồm như thế.
Tần Lâm mặc kệ Triệu Khôn, sau khi châm hai cây kim bạc xuống liền cầm dao phẫu thuật.
Dao phẫu thuật Đông y và Tây y có chút khác biệt, có điều nguyên lý và mục đích là giống nhau.
Dao phẫu thuật Tây y Tần Lâm cũng biết dùng, có điều tùy từng trường hợp sẽ cần những loại dao khác nhau.
Tần Lâm đâm dao phẫu thuật xuống da, tách phần da gần cột sống, sau đó dùng máy hút hút khối u ra ngoài.
Đương nhiên thao tác này nói thì dễ nhưng làm thì rất khó.
Bác sĩ Tây y hoàn toàn không dám làm như thế.
Bởi vì khối u sợ nhất là lan ra, mặc dù khối u cột sống không lớn lắm nhưng dù sao cũng ở trong cột sống, nếu như không cậy xương ra mà trực tiếp hút thì rất dễ làm vỡ khối u.
Một khi bị vỡ sẽ lan ra khắp cơ thể, vậy thì cho dù là Hoa Đà tái thế cũng bó tay chịu chết.
Nhưng Tần Lâm y thuật cao siêu, gan cũng to, cho dù khối u lan ra, anh cũng có sự chuẩn bị.
Có điều trong mắt mọi người cách làm của anh tương đối nguy hiểm.
Triệu Khôn đứng hình, thậm chí còn muốn ngăn Tần Lâm lại, nhưng động tác của anh quá nhanh, chưa kịp nói gì thì anh đã thò vào bên trong rồi.
Tầm mấy giây sau, một khối u hoàn chỉnh to bằng ngón tay cái được Tần Lâm hút ra.
Sau đó khử trùng bằng giác hơi, khâu vết thương lại, rút hai cây kim bạc dùng để gây tê ra.
“Xong”.
Bầu không khí lập tức trở nên yên lặng.
Tất cả mọi người trong phòng khách đều sững sờ.
Nếu như ở trong phòng phẫu thuật Tây y, ít nhất phải mất ba tiếng thậm chí là bốn tiếng đồng hồ mới phẫu thuật xong.
Kết quả Tần Lâm lại làm đơn giản như thế, chỉ mất tổng cộng năm phút.
Thao tác này thực sự quá nhanh, hiệu quả cũng rất cao, đúng là thần kỳ thật đấy.
Cuộc phẫu thuật khó như thế mà Tần Lâm lại không có người trợ giúp, không có thiết bị và kỹ thuật công nghệ cao.
Chỉ đơn giản mổ bằng dao, lấy khối u và khâu lại.
Còn đơn giản hơn cả viêm ruột thừa!
Lẽ nào trong mắt Tần Lâm, bệnh ung thư ở mức độ này còn dễ xử hơn viêm ruột thừa sao?
Nhìn thấy khối u mà Tần Lâm hút ra, Triệu Khôn sững sờ.
Một là không ngờ phán đoán của Tần Lâm lại chính xác như thế, trong cột sống thực sự có khối u!
Hơn nữa hút khối u ra rất nhanh, thao tác này thực sự khiến Triệu Khôn kinh ngạc, giống như đang xem phim khoa học viễn tưởng vậy.
Cho dù là phim khoa học viễn tưởng cũng không dám làm như thế, từ khi nào phẫu thuật Đông y lại nhanh hơn Tây y vậy chứ?
Hơn nữa hoàn cảnh chữa trị thực sự rất tệ, không có đèn, thiết bị tiệt trùng, lại còn có nhiều người xúm lại xem.
Cho dù là như thế, Tần Lâm vẫn thuận lợi hoàn thành cuộc phẫu thuật, từ đầu đến cuối thái độ vô cùng điềm tĩnh, không hề có chút căng thẳng.
Quá trình phẫu thuật này giống như chỉ đơn giản là lấy một viên đá từ trong túi ra vậy.
Khâu xong rồi băng bó vết thương, dường như Tần Lâm rất toàn năng, ngay cả công việc của y tá cũng làm một cách dễ dàng.
Sau khi phẫu thuật xong, Tần Lâm xoa bóp cho Mã Kiến Quân trong vòng nửa tiếng đồng hồ.
Xoa bóp toàn thân, giúp ông ấy thư giãn các cơ bắp bị liệt trong suốt một năm qua.
Tầm vài phút sau, Tần Lâm nói.
“Chú Mã, chú thử cử động ngón tay và ngón chân đi”.
Máy quay lập tức nhắm chuẩn vào tay của chú Mã.
Mã Kiến Quân thử cử động, ngón trỏ và ngón giữa khẽ động!
Ông ấy lập tức mừng rỡ.
Sau đó thử cử động ngón chân, ngón chân cũng cử động!
Lúc này Mã Kiến Quân cảm thấy giống như đi vệ sinh ngồi xổm lâu, chân bị tê, không còn cảm giác nữa.
Mã Kiến Quân phục hồi từng chút một, mặc dù lúc di chuyển vẫn thấy đau và tê, nhưng đã có hy vọng có thể cử động lại được, điều này thực sự khiến ông rất phấn khích.
“Tiểu Tần, chú có cảm giác rồi, tốt quá, tốt quá!”
Mã Kiến Quân tiếp tục cố gắng, cẳng tay cẳng chân nhanh chóng có thể tự do cử động, lúc này ông ấy giống như đứa trẻ mới hai ba tháng tuổi, không ngừng nghịch ngợm chân tay của mình.
Tầm mấy phút sau, Mã Kiến Quân thử dùng lực lật người, ông đã tự lật người được!
“Được rồi chú Mã, lưng của chú vừa mới khâu, không được vận động mạnh, chú cứ nằm ở đây cử động chân tay đi, buổi chiều bảo Mã Húc dìu chú dậy để đi lại”.
“Được, được, được!”, Mã Kiến Quân lập tức cảm động rơi nước mắt: “Tiểu Tần, cảm ơn cháu, cháu là ân nhân của chú!”
Tần Lâm cười: “Đều là người nhà với nhau, chú nói quá rồi”.
Nói xong, tất cả mọi người đều vỗ tay.
Mã Húc vội tiến lên kϊƈɦ động vỗ vai Tần Lâm nói.
“Lão Tần, cậu được đấy! Tớ cứ tưởng cậu nói phét, không ngờ cậu lại lợi hại như thế!”
Nghe đến đây, người xem lập tức sững sờ, bỗng nhiên có người sực nhớ ra điều gì đó.
Lão Tần?
Cậu thanh niên này họ Tần?
Nhìn cách châm cứu, phong thái cùng dáng người của anh, thấy quen quen....
Y thuật siêu phàm, khí chất ngời ngời, hơn nữa anh họ Tần.
Đây còn lại tiết mục của Đài truyền hình Trung Ương, đạo diễn và nhân viên sản xuất bốn mắt nhìn nhau, lập tức đều nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lẽ nào......đây là Tần đại sư sao?
Cộng đồng mạng xem livestream cũng phát hiện ra điều này.
“Tôi cắt ảnh rồi, nhìn dáng người từ phía sau giống hệt với nhân vật trong đại hội Đông y, đây là Tần đại sư!”