Chu Hổ nói.
"Tao khinh! Con mụ thối tha, ông đấy ngứa mắt cô lâu rồi đấy, còn muốn trèo lên đầu ông ngồi à, mơ mộng hão huyền".
Vẻ mặt Ngô Hoài Nhân âm u, Liễu Thanh Thanh rõ ràng đang nghi ngờ anh ta, nhưng không có chứng cứ thì có thể làm gì nhau chứ?
Đợi đến lúc anh ta lên nắm quyền tập đoàn Hồ Thị, đến lúc anh ta giàu rồi, nhất định sẽ tìm người đến bắt Liễu Thanh Thanh trói lại rồi cho cô ta một bài học.
Nhìn theo bóng Liễu Thanh Thanh rời đi, Ngô Hoài Nhân nghiến răng nghiến lợi, anh ta chịu đựng cuộc sống này đủ rồi, anh ta phải là người đứng đầu, anh ta phải bắt tất cả mọi người kính trọng anh ta.
"Tổng giám đốc Liễu có về nhà không?"
Tài xế hỏi.
"Đến hầm".
Liễu Thanh Thanh nói.
Màn đêm đen kịt, hôm nay đã là ngày thứ tám, cô hỏi ra được đêm nay có khả năng sẽ đào đến tầng đất cuối cùng.
Đêm nay cô quyết định sẽ không chợp mắt.
Mỗi ngày Liễu Thanh Thanh đều đến khu khai thác, trong lòng cô luôn nhói đau.
Tần Lâm ơi là Tần Lâm, anh đừng xảy ra chuyện gì nhé, còn Gia Hân nữa, một người là người đàn ông cô yêu sâu đậm, một người là bạn thân nhất của cô, bây giờ cô không thể nghĩ thêm điều gì nữa, chỉ cần hai người bọn họ có thể sống sót, có thể bình yên vô sự là được rồi.
Nhưng bọn họ còn trêи đời này không thì Liễu Thanh Thanh cũng không chắc.
Hy vọng ngày càng mong manh, đã sang ngày thứ tám rồi, họ còn sống hay không? Dưới lòng đất mấy chục mét, thực sự quá khó.
Liễu Thanh Thanh đã đi hỏi chuyên gia, nếu hầm nghiêng thì có khả năng, nhưng hầm đứng mà sập thì quá ba ngày không ai có thể sống nổi, không có ngoại lệ.
Tần Lâm, nếu anh cứ ra đi như vậy thì cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh đâu.
Trong mắt Liễu Thanh Thanh rơm rớm nước mắt, cô chỉ muốn gặp anh lần cuối, vậy mà không ngờ lần này chẳng lẽ là vĩnh biệt sao?
Hồ Gia Hân và Tần Lâm cùng bị vùi lấp dưới hầm, trong lòng Liễu Thanh Thanh cũng rất rối loạn, nhưng bây giờ tính mạng còn chưa được bảo đảm cho nên cô cũng không nghĩ nhiều đến vậy.
Bây giờ cô chỉ mong nhìn thấy Hồ Gia Hân và Tần Lâm bình yên vô sự là được.
Nhưng mơ ước đó quá khó thực hiện, nhiều nhân viên cứu hộ đã bỏ cuộc rồi, mặc dù công việc cứu hộ vẫn tiếp tục nhưng người còn sống hay không thì ai cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Sập hầm tám hôm rồi, sao còn sống được chứ? Bọn họ là người làm công việc cứu hộ, phải nắm rõ tình hình hơn ai hết, không thể phủ nhận kỳ tích của sinh mạng nhưng chuyện này rất khó xảy ra, thời gian quá lâu, bên dưới hầm không có không khí, không có không gian là trở ngại lớn nhất.
"Vèo…"
Một ngôi sao băng vụt qua phía chân trời, Liễu Thanh Thanh ngước đầu lên nhìn, trong lòng hơi run rẩy, người ta hay nói, sau khi chết con người sẽ biến thành sao băng, Tần Lâm, rốt cuộc anh còn sống không?
Trong lòng cô rất hối hận, gần đây cô vẫn muốn tìm gặp Tần Lâm, có một số chuyện để trong lòng cũng lâu rồi nhưng cô không biết mở lời như thế nào, cuối cùng vì sự do dự của mình mà có thể khiến cô và Tần Lâm mãi mãi không gặp được nhau.
Đúng lúc này, đội cứu hộ có tin tức.
"Đào được rồi! Đào được rồi!"
"Mau! Mau đưa lên xe cứu thương!"
"Vẫn còn sống, vẫn còn sống, mau lên!"
Âm thanh ồn ào vang vọng cả khu khai thác, lúc này Liễu Thanh Thanh cũng quay đầu lại, vội vàng chạy đến bên mép hầm.
Vẫn còn sống!
Liễu Thanh Thanh vô cùng kϊƈɦ động, thật sao? Tần Lâm và Hồ Gia Hân vẫn còn sống sao?
Liễu Thanh Thanh chạy đến nơi thì ba người đã được nhân viên y tế đưa lên rồi.
"Sao rồi, người sao rồi?"
Liễu Thanh Thanh kϊƈɦ động hỏi.
"Không có dấu hiệu của sự sống nữa rồi…"
Sao lại như thế, sao lại…
Liễu Thanh Thanh phun một ngụm máu, hai chân khụy xuống, ngã ra đất, vệ sĩ bên cạnh vội đỡ cô dậy, nhưng lại bị Liễu Thanh Thanh đẩy ra, ngơ ngác nhìn cái hố lớn sâu thẳm.
Ba người đã được đắp vải trắng, lúc này tất cả mọi người đều vô cùng đau buồn, bọn họ đã cố gắng tám ngày bảy đêm, vậy mà kết quả vẫn thất bại, nhiều người còn không chấp nhận được.
Không còn dấu hiệu của sự sống thì đồng nghĩa với cái chết, cơ thể vô cùng lạnh lẽo, người đã vĩnh viễn ra đi.
Liễu Thanh Thanh rưng rưng nước mắt, bạn thân mất, người cô yêu nhất cũng rời đi, đây là nỗi đau mãi mãi trong lòng cô, hai người ra đi cùng một lúc, Liễu Thanh Thanh thực sự vô cùng tuyệt vọng.
"Dì của cháu ơi, dì chết thảm quá, hu hu hu!"
Lúc này Ngô Hoài Nhân cũng xông tới, quỳ xuống đất, gào khóc rung trời nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt.
Trong lòng Ngô Hoài Nhân vui còn không hết ấy chứ, con mụ thối cuối cùng cũng chết rồi, sau này tập đoàn Hồ Thị sẽ là của anh ta, nghĩ tới đây là Ngô Hoài Nhân cúi đầu xuống cười thầm.
Lúc này không có ai ra ngăn cản anh ta, dù gì cũng là người thân, người thân chết ai mà không buồn chứ?
Mọi người xung quanh đều khẽ thở dài, nỗ lực của bọn họ coi như đổ sông để biển, nhưng để người thân nhìn bọn họ lần cuối cũng coi như là một chút an ủi.
Lúc này, Hồ Gia Hân đã nhìn rõ Ngô Hoài Nhân đang cười thầm qua mép vải trắng.
"Dì ơi dì, lần này e là lần gặp cuối cùng của chúng ta rồi, dì yên tâm, tập đoàn Hồ Thị cháu sẽ quản lý tốt, nhất định sẽ phát triển rực rỡ, hu hu hu".
Trái tim Hồ Gia Hân đã hoàn toàn tan vỡ rồi, Ngô Hoài Nhân hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, tên nhóc này hết thuốc chữa thật rồi, hơn nữa lần gặp tai nạn này còn là một tay anh ta sắp đặt.
Thất vọng, quá thất vọng!
Lúc này, Hồ Gia Hân giơ tay ra nắm lấy cánh tay của Ngô Hoài Nhân.
"A? Ma! Xác chết vùng dậy rồi!"
Ngô Hoài Nhân sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất không động đậy được, lần này anh ta khóc thật rồi, sợ rớt nước mắt.
Tay bị nắm chặt, chẳng lẽ Hồ Gia Hân hiện hồn về rồi?
Khuôn mặt Ngô Hoài Nhân xám ngắt, muốn đẩy tay Hồ Gia Hân ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, sao có chuyện xác chết vùng dậy được?
Đêm rồi đừng dọa ma có được không.
"Ngô Hoài Nhân, thằng khốn!"
Hồ Gia Hân hét lên, nhưng cơ thể quá yếu, lúc này cô chỉ có thể cử động một chút.
Liễu Thanh Thanh cũng giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hồ Gia Hân, cô vô cùng vui mừng, thấy Tần Lâm ở bên cạnh cũng từ từ đứng dậy.
Liễu Thanh Thanh chăm chú nhìn Tần Lâm và Hồ Gia Hân, trong lòng vui mừng khôn xiết!
- ----------------------