“Không hề có cách này, đơn giản quá, về nhà rồi cháu dạy chú”.
Xách tì hưu mới mua trở về đại viện của nhà họ Cung.
Tần Lâm nhìn hoàng lịch rồi nói.
“Hôm nay đúng lúc là ngày tốt, chọn khai quang trong ngày hôm nay đi”.
Chú Cung sững sờ: “Cậu muốn tự khai quang sao? Không cần mời hòa thượng ư?”
Tần Lâm cười đáp: “Hòa thượng chỉ giúp khai quang bảo vệ bình an cho chú thôi, công dụng thu hút tài lộc của tì hưu rất nhiều, vì thế cao tăng thực sự sẽ không giúp chú khai quang”.
Đối với người xuất gia, thế gian tất cả đều là hư vô, đương nhiên sẽ không vì tiền mà đi khai quang tì hưu cho người khác.
Nếu như thực sự có cao tăng đồng ý khai quang chắc chắn không phải cao tăng đắc đạo mà chỉ là hòa thượng giả.
“Được, cậu Tần, tôi cần phải làm gì?”
Tần Lâm đáp: “Cháu chỉ đạo rồi chú làm, những bước tiếp theo chú phải đích thân thực hiện”.
“Đầu tiên dùng nước âm dương rửa sạch tì hưu, cũng chính là cái được gọi là khử từ”.
“Nước âm dương, nước không nguồn cùng với nước ngầm”.
“Thứ gọi là nước không nguồn chính là nước mưa trêи trời, nước tuyết, lấy nước không nguồn sạch”.
“Còn nước ngầm chính là nước khoáng hoặc nước sông”.
“Sau khi trộn vào là thành nước âm dương, dùng thứ nước đó rửa kỹ càng tì hưu, từng bộ phận trêи cơ thể đều phải được rửa sạch”.
Chú Cung gật đầu, múc một bát nước sạch từ bể nước mưa ở trong sân, sau đó lấy một chai nước khoáng, trộn hai thứ nước lại với nhau.
Lấy một chiếc bát sạch để đựng, đặt tì hưu vào trong đó,tỉ mỉ rửa sạch sẽ.
Thấy ông ấy rửa xong rồi, Tần Lâm nói.
“Dùng khăn lau khô, sau đó quét một lớp dầu thực vật lên trên”.
Chú Cung lấy một chai dầu hướng dương, dùng tay chấm rồi khẽ bôi lên người tì hưu.
Tần Lâm nói: “Bước cuối cùng chú trở về phòng của mình, lại dùng dầu thực vật bôi lên mắt của tì hưu, đó gọi là khai thiên nhãn”.
“Sau khi khai thiên nhãn coi như đã hoàn thành xong khai quang, nhất định phải để nó chỉ nhìn thấy chú khi mở mắt ra”.
Chú Cung gật đầu, nghiêm túc thực hiện theo bước mà Tần Lâm bảo, tầm vài phút sau ông ấy bước ra khỏi phòng, tì hưu cũng đeo giữa ngực.
Tần Lâm gật đầu: “Cơ bản là xong, cháu sẽ nói vắn tắt những chuyện cần chú ý cho chú”.
“Tì hưu sau khi khai quang không thể bị dính vết máu và những thứ bẩn. Bất kỳ vật may mắn nào sau khi khai quang đều không được vấn máu, như thế sẽ làm bẩn linh tính của tì hưu, nếu như bị dính thì dùng nước sạch rửa đi là được”.
“Tì hưu sau khi khai quang nghiêm cấm người khác tiếp xúc hay chơi đùa. Sau khi nhận chủ tì hưu sẽ trung thành bảo vệ chủ nhân và ngậm tài lộc cho người đấy. Sự sờ mó của những người khác sẽ khiến tì hưu cảm thấy bị phản bội, ảnh hưởng đến linh tính kêu gọi tài lộc của nó”.
“Tất nhiên rồi, chú Cung mời tì hưu này không phải để kêu gọi tài lộc, nhưng cũng phải tuân theo điều này”.
“Ngày thường có thể vuốt ve tì hưu, như thế sẽ khiến nó cảm nhận được sự quan tâm yêu thương của chủ nhân, nhưng không được cố ý sờ vào mắt và miệng của nó. Mắt để tìm được tài lộc, miệng để ngậm tài lộc cho chủ nhân, không được nhầm hai bộ phận này”.
“Tì hưu sau khi khai quang cấm đeo trong lúc quan hệ vợ chồng và tắm rửa. Tắm là để gạt bỏ bụi bẩn bám trêи người, lúc này không nên đeo tì hưu để nó không phải nhìn thấy vật ô uế, lúc quan hệ nên cởi ra để đầu giường hoặc để trong hộp đựng trang sức”.
“Tì hưu không thể nhìn ánh sáng mạnh, ánh sáng tự nhiên và ánh sáng trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của chúng ta thì không ảnh hưởng gì. Ánh sáng mạnh chỉ đèn nháy, đèn LED, đèn chiếu,.....”
“Sau khi đeo tì hưu, cố gắng không được để xó một góc. Ngày thường ngoại từ khi bắt buộc phải cởi ra thì hãy đeo bên người càng nhiều càng tốt. Để lâu không dùng sẽ khiến tì hưu thấy lạ lẫm từ đó trở nên lười nhác”.
“Đó là toàn bộ những điều phải chú ý”.
Nghe Tần Lâm nói, chú Cung gật đầu liên tục, cảm thấy bản thân đã mở mang được tầm hiểu biết.
“Cảm ơn cậu Tần, hy vọng sau này có thể bình an vô sự”.
Mặc dù Tần Lâm nói rất chuyên nghiệp nhưng thứ này không thể thấy hiệu quả ngay được, đã từng mời tì hưu nhưng chẳng có tác dụng gì, vì thế chú Cung mới kϊƈɦ động thái quá như thế.
Tần Lâm nói: “Mời ba người con của chú ra đi, để cháu xem bệnh cho họ”.
Tần Lâm sững sờ: “Thật sao? Cậu Tần, có thể khám được bệnh của các con tôi sao?”
Tần Lâm gật đầu: “Khó nhất là người con trai út bị mù của chú, phải xem mức độ tổn thương nhãn cầu của cậu ấy”.
Nếu như nhãn cầu thực sự bị diều hâu mổ mất một mảng thịt lớn, vậy thì cho dù là Hoa Đà tái thế cũng vô phương cứu chữa.
Nhưng nếu chỉ tổn thương bên ngoài võng mạc, đối với Tần Lâm mà nói không phải chuyện quá khó.
Nghe Tần Lâm nói thế, chú Cung lập tức kϊƈɦ động, vội gọi ba người con ra để anh bắt mạch xem bệnh.
Ở nhà chú Cung tổng cộng hai ngày hai đêm, bệnh của ba người con đã chữa khỏi.
Đều không có vấn đề gì lớn, chỉ là vết thương ngoài da, đặc biệt là người bị gãy chân, đã được Tần Lâm chữa khỏi một cách dễ dàng.
Chú Cung vô cùng sửng sốt, đây đều là những căn bệnh mà bệnh viện chẩn đoán là khó chữa trị, nhưng vào tay Tần Lâm lại chữa khỏi một cách dễ dàng và nhanh chóng như thế.
Bản lĩnh của Tần Lâm quả nhiên không phải chém gió.
“Cậu Tần, tôi thực sự phục tay nghề của cậu, tôi vẫn còn một chuyện muốn thỉnh cầu, không biết cậu có thể giúp không?”
Tần Lâm cười đáp: “Giúp người phải giúp đến cùng, cháu đã giúp chú bao nhiêu ngày nay rồi, có vấn đề gì chú cứ nói đi ạ”.
Chú Cung gật đầu: “Tần đại sư yên tâm, sau khi việc hoàn thành xong, tôi sẽ không để cậu phải thiệt thòi”.
Nói xong, chú Cung lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
“Lão Phùng, mau đến đây một chuyến, chuyện của anh tôi có cách rồi!”
Tắt điện thoại, chưa được bao lâu một con xe Rolls-Royce lái đến, một người đàn ông trung niên bước xuống xe, sắc mặt tiều tụy, giữa vùng trán có hắc khí đeo bám, đi tập tễnh.
Chú Cung vội đứng dậy tiếp đón.
“Lão Phùng, sau chân của anh ngày càng tệ vậy?”
Lão Phùng bất lực lắc đầu: “Có quỷ mới biết rốt cuộc có chuyện gì, tôi nói rồi tôi bị Gout, nhưng đến bệnh viện kiểm tra lại không phải như thế”.
Tần Lâm nhìn, bước chân của Lão Phùng rất chắc chắn, mặc dù tập tễnh nhưng dồi dào trung khí, không giống với người bị Gout.
Chú Cung thở dài, kéo Lão Phùng ngồi xuống rồi nói.
“Giới thiệu với cậu, đây là Lão Phùng, Phùng Vân Phi, họ hàng của tôi, con trai cả của tôi với con gái ông ấy là vợ chồng”.
“Vị này là cậu Tần, bệnh của ba người con của tôi đều là cậu ấy chữa khỏi”.
Phùng Vân Phi nhíu mày: “Chữa khỏi sao? Giờ thế nào rồi?”
Chú Cung nói: “Cậu Tần đã chữa khỏi bệnh tàn tật cho ba đứa”.
Mặt Phùng Vân Phi biến sắc.
“Thật ư? Con rể tôi cũng chữa khỏi rồi sao?”
“Ừ, có điều ba đứa đang nằm trong phòng, đứa cả băng bó toàn thân, bảy ngày sau mới tháo ra, đến lúc đó anh có thể gặp mặt”.
Chú Cung nói như thế, Phùng Vân Phi có chút bán tính bán nghi, lén ra hiệu bằng mắt cho ông ấy, hai người ra sân sau.
“Tôi nói này anh Cung, có khi nào anh bị lừa không?”