Dù gì cũng là trang viên do bất động sản số một cả nước Hà Niệm Anh đích thân ra tay, tiêu tốn mất bốn trăm triệu.
Đã ai nhìn thấy căn nhà bốn trăm triệu chưa?
Tựa núi liền sông, phong thủy vô cùng đẹp.
Vương Đại Toàn đương nhiên không biết Tần Lâm ở trang viên Thanh Mai, còn tưởng anh sống ở một căn nhà nhỏ bình thường, không chừng còn là căn nhà rách nát ở vùng nông thôn, còn phải gọi taxi đến đón, đúng là nực cười.
Sau mười mấy phút, một chiếc Alpha màu đen dừng trước cửa.
Nhìn thấy chiếc xe này, Vương Đại Toàn chau mày, chiếc xe này đẹp quá.
Alpha là xe công vụ cao cấp, một chiếc xe phải lên đến tám chín trăm nghìn, cao cấp hơn xe Prado của anh ta rất nhiều.
Tần Lâm lại có thể thuê được xe đắt như vậy sao? Đúng là làm màu.
Sau khi lên xe, trêи xe còn sang trọng hơn, lão Chu và trưởng thôn đều xuýt xoa.
"Xe này thoải mái thật đấy, rộng rãi quá".
Dù gì cũng không phải loại xe cùng đẳng cấp với Prado, còn chênh lệch nhiều, nghe thấy hai người khen ngợi chiếc xe hết lời, Vương Đại Toàn thấy khó chịu hỏi.
"Là xe của anh sao?"
Tần Lâm lắc đầu: "Không phải... cũng coi như là của tôi".
Chiếc xe này là xe của bộ phận nghiệp vụ, có điều trang viên Thanh Mai là công ty nghiệp vụ độc lập, chỉ phục vụ cho căn trang viên này, cho nên nói là của Tần Lâm cũng không quá.
Nhưng Tần Lâm do dự như vậy, khiến Vương Đại Toàn lại có suy nghĩ khác.
'Tên nhóc này giả vờ sao? Vừa nãy còn suýt lỡ miệng'.
Nếu không phải lỡ miệng thì sao lại lúc thì bảo phải lúc thì bảo không phải chứ?
Loại xe này là loại vô cùng quý giá, nếu là của anh thì sẽ là của anh, không phải của anh thì sẽ không phải của anh, Tần Lâm ấp a ấp úng như vậy chỉ chứng minh một điều đó là chiếc xe này không phải là của anh, anh đang chém gió.
"Ha ha, có bản lĩnh gớm, thuê được chiếc xe này một ngày chắc cũng đắt lắm đây?"
Chiếc xe này cũng phải đến một triệu, giá thuê chắc cũng phải trêи một nghìn, đáng tiếc quá, nhà quê thì vẫn là nhà quê thôi, cho dù có thuê cái xe này, thì vẫn không thích ứng ngay được, vẫn nghĩ mình là người không có xe nên mới để lộ tẩy.
Vương Đại Toàn nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy thú vị, giả vờ cũng không biết làm cho đến nơi đến chốn, đúng là nực cười.
Tần Lâm ngây người: "Thuê xe cái gì?"
Ý nghĩ tiểu nhân của Vương Đại Toàn, Tần Lâm tạm thời chưa nghĩ ra, không ngờ anh ta lại nghĩ như vậy.
Vương Đại Toàn cười lạnh, cứ giả vờ tiếp đi, nếu xe là xe đi thuê thì căn nhà chắc cũng đi thuê rồi?
Lát nữa xem anh chém gió như thế nào.
Vương Đại Toàn làm bất động sản, chỉ cần có cơ hội, anh ta chắc chắn có thể nhìn ra sơ hở, hỏi linh tinh vài câu là biết ngay căn nhà đó là anh đi thuê hay đi mua.
Nước cờ này Tần Lâm đi hơi nhầm rồi, muốn giở trờ bịp bợp trước mặt Vương Đại Toàn là không thể nào.
"Chúng ta đi đâu vậy, anh nói tôi nghe thử, tất cả các khu vực ở Đông Hải, cho dù không phải là của tôi, tôi cũng biết hết".
Dù gì cũng là người làm trong ngành này, cho dù không có liên quan đến anh ta nhưng anh ta cũng biết tòa nhà nào là của ai, nằm ở đâu.
Nếu có quen biết với ông chủ của tòa nhà đó thì lạ càng thú vị hơn, hỏi luôn ông chủ một tiếng xem căn nhà đó có phải là của Tần Lâm hay không, chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể vạch trần anh.
Tần Lâm nói: "Núi Thanh Mai".
Nói xong, Vương Đại Toàn ngây người, chau mày lại, suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không nghĩ ra đó là tòa nhà nào.
Núi Thanh Mai có chút vắng vẻ.
Vì xung quanh núi Thanh Mai đều là khu bảo tồn tự nhiên, đất ở đây không thể bán, cho nên không ai có thể mua đất ở đây để xây nhà cả.
Ở gần núi Thanh Mai chỉ có một khu nhà nhỏ ở nơi khá xa.
Vương Đại Toàn cười lạnh: "Không phải là ra khỏi thành phố Đông Hải rồi đấy chứ? Ngoài huyện thì không được tính là nhà trong thành phố Đông Hải nữa đâu, nếu như là huyện khác thì giá nhà ít nhất cũng phải giảm hơn một nửa".
Bình quân một căn nhà trong thành phố phải hơn hai mươi nghìn, những căn nhà xung quanh huyện thì giá cả bình quân là sáu bảy nghìn, đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.
Tần Lâm cười nhạt: "Đến nơi rồi anh sẽ biết".
Kiểu người như Vương Đại Toàn sẽ không tin lời của Tần Lâm nói đâu.
Trang viên Thanh Mai dần dần hiện lên trước mặt, nhìn ngôi nhà lớn trước mắt, Vương Đại Toàn hơi biến sắc một chút, đột nhiên nói.
"Anh đừng có nói, anh dẫn chúng tôi đến trang viên Thanh Mai đấy nhé?"
Tần Lâm nói: "Đúng vậy, chính là trang viên Thanh Mai".
Vương Đại Toàn cười lạnh: "Anh bị điên sao? Chúng tôi nói là muốn xem nhà của anh, anh dẫn chúng tôi đến trang viên Thanh Mai để làm gì?"
Tần Lâm nói: "Đây là nhà của tôi".
"..."
Nói xong, mọi người đều im lặng, sau đó Vương Đại Toàn cười lớn.
"Ha ha ha, anh bị thần kinh sao? Anh muốn tiền đến phát điên hay sao? Trang viên Thanh Mai là nhà của anh? Sao anh không nói quảng trường Thiên An Môn cũng là nhà của anh đi? Chém gió cũng phải có giới hạn chứ!"
Vương Đại Toàn thật sự không nghĩ rằng Tần Lâm lại có thể làm màu đến mức như vậy, núi Thanh Mai thực sự không có khu dân cư nào cả, nhưng anh ta không ngờ rằng, Tần Lâm chém gió đến mức dẫn bọn họ đến cả trang viên Thanh Mai.
Thế này thì hơi khoa trương rồi đó?
Anh nói có biệt thự nghe còn được, dù gì cũng chỉ vài trăm hoặc hơn nghìn tệ một ngày là có thể thuê được.
Nhưng trang viên Thanh Mai không phải chuyện đùa?
Làm bất động sản, đương nhiên anh ta biết trang viên Thanh Mai là nơi nào, bọn họ căn bản không thể tiếp xúc với chủ nhân của nơi này.
Hơn nữa người có thể mua căn trang viên này không phải kiểu người dễ dãi? Sao có thể cho thuê căn trang viên này chứ?
Tần Lâm sẽ không đưa mọi người đi xung quanh một vòng xong rồi bảo đấy nhà của anh đấy chứ?
Coi bọn họ là trẻ con dễ bị lừa sao?
Tần Lâm nhẹ nhàng nói.
"Có phải là của tôi hay không, lát nữa anh sẽ biết".
Lão Chu và trưởng thôn cũng không dám lên tiếng, đúng là khoa trương quá.
Chỉ nhìn riêng bức tường bao bên ngoài căn trang viên cũng đã mấy nghìn mét vuông rồi? Cao tầm hơn ba mét, điêu khắc bên trêи vô cùng tinh xảo, sinh động như thật, nhìn vô cùng đẹp.
Lão Chu khẽ nói với Chu Điềm Điềm: "Con gái, Tiểu Tần ở đây thật sao?"
Chu Điềm Điềm gật đầu: "Chắc vậy đó bố?"
Chu Điềm Điềm chưa từng tới đây nên cũng không dám chắc, nhưng anh Tần sẽ không nói dối, hơn nữa anh có giàu hay không, Chu Điềm Điềm là người biết rõ nhất, mua nhiều xe Rolls Royce Cullinan như vậy mà, rõ ràng là anh và Vương Đại Toàn không phải cùng một đẳng cấp.
Nhưng tận mắt nhìn thấy trang viên Thanh Mai tráng lệ như thế này, Chu Điềm Điềm cũng có chút nghi ngờ, anh Tần thật sự nhiều tiền đến vậy sao?
Xe bắt đầu tiến vào cửa trang viên.
Cửa vào của trang viên Thanh Mai có thể so với khu vui chơi Disneyland, trước cửa có hai con kỳ lân siêu lớn cao tầm hơn năm mét ở đứng canh ở hai bên, cho người ta cảm giác vô cùng uy nghiêm.
Có hai đội bảo vệ ở trước cửa, mỗi đội năm người, hai đội bảo vệ thay nhau đi canh gác, cầm côn cảnh sát trong tay, đi đều bước, nhìn vô cùng oai phong.
Nhìn thấy cảnh này mọi người đều có một loại ảo giác giống như đây không phải là một nơi ở, mà là một nơi vô cùng trang nghiêm.
Vương Đại Toàn chau mày nói.
"Được rồi, đến đây là được rồi, đừng vào nữa, đi ra ngoài thôi không lại bị người ta chặn lại!"
Vương Đại Toàn lại có chút sợ hãi, chủ nhân của trang viên Thanh Mai chắc chắn là một nhân vật siêu cấp, nhỡ không cẩn thận động vào người ta thì không biết sẽ khủng khϊế͙p͙ như thế nào.
Hơn nữa Vương Đại Toàn còn làm trong ngành bất động sản, một khi bị người ta ghim thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công việc sau này của anh ta.
Không thể vì chút chuyện nhỏ ngày hôm nay mà để tổn thất quá lớn, Vương Đại Toàn vội nói.
"Họ Tần kia, tôi nói cho anh biết, anh lập tức dừng xe cho tôi!"