"Bây giờ chúng ta không rõ kẻ địch có lai lịch thế nào, nếu thật sự là mười một cao thủ huyết mạch thì dù có thêm chi viện chúng ta cũng không phải đối thủ, chúng ta chỉ có thể tiếp tục yêu cầu thêm nhiều chi viện hơn".
Liêu Thừa Chí cười gượng nói.
"Không kịp nữa rồi, chúng ta nhất định phải rút lui mới có thể ra lệnh thêm chi viện, ít nhất đợi đến tối mai, viện binh thậm chí còn cần hai đến ba ngày, lúc đó có thể bọn Lão Hàn đã... không đợi nổi nữa rồi".
"Thế thì phải làm thế nào? Chúng ta chỉ có thể trợn mắt nhìn Hàn lão đại và mọi người xảy ra chuyện sao"
Lúc này, Trác Y Nhiên cũng buồn bực, tâm trạng không ổn định, bởi vì bây giờ tiến thoái lưỡng nan, cho dù đánh bọc sườn* bọn chúng, kết quả rất có thể vẫn phải chịu cái chết.
*Đánh bọc sườn: vây đánh sau lưng hoặc bênh hông địch
Bọn họ đi ngàn dặm xa xôi để đến được đây, mạo hiểm vì quốc gia, vì chiến hữu, đội gió tuyết, cuối cùng mọi thứ đều thất bại trong gang tấc.
Liêu Thừa Chí cúi đầu, trầm mặc nói.
"Quả thật nếu giống như Tần Lâm nói, chúng ta chỉ có một lựa chọn".
Trác Y Nhiên kiên định mà nói.
"Không được! Cho dù có chết, tôi cũng không thể để cho Hàn lão đại và mọi người chết ở đây".
Liêu Thừa Chí tuyên bố hùng hồn, lạnh lùng nhìn Trác Y Nhiên.
"Cô chết thì có nghĩa lý gì chứ, nếu như có thể dùng mạng của tôi để đổi lấy hy vọng của bọn họ, tôi nguyện chết".
"Tiếc rằng, không làm được, không ai trong chúng ta làm được, đây đúng là kế hoạch tồi tệ nhất mà. Nếu như còn cơ hội tôi cũng không bao giờ bỏ qua nó, nhưng đó cũng là cách cuối cùng, cho dù cấp trêи có biết thì cũng sẽ có kết quả như vậy thôi. Nếu như cô dám làm trái quân lệnh, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận, Trác Y Nhiên!"
Liêu Thừa Chí vô cùng buồn bực, nhưng lợi ích quốc gia cao hơn hết thảy, bất kỳ ai cũng phải nhường đường cho họ, bọn họ đến cứu người, chứ không phải đến để chết.
Trác Y Nhiên siết chặt nắm đấm, cúi đầu, Tần Lâm thở dài một tiếng, có vẻ như bọn họ thực sự xúc động quá rồi, bây giờ kẻ địch có uy hϊế͙p͙ quá lớn, với bọn họ mà nói thì đúng là không hề có cửa thắng, cách làm của Liêu Thừa Chí là biện pháp duy nhất, tối đa hóa lợi ích, cũng không phải điều mà người như anh có thể quyết định.
"Được, đừng nói gì nữa, tôi đi do thám một chút".
Tần Lâm biết, mười một cao thủ huyết mạch này, cho dù có là mình cũng chưa chắc dành chiến thắng, hơn nữa không biết thực lực của những người này đến đâu, anh chỉ mới hơi cảm giác được, những người này đều là cao thủ huyết mạch, cái này nhất định không sai, mình đã đả thông sáu kinh mạch, thậm chí còn tài hơn cả Thuận Phong Nhĩ, Thiên Lý Nhãn*.
* Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ: 2 vị thần có mắt nhìn xa nghìn dặm, có tai nghe những âm thanh theo gió
Bây giờ Trác Y Nhiên và Liêu Thừa Chí đều rơi vào thế bí, bọn họ chắc chắn sẽ không quyết định chiến đấu, nhưng đây vẫn là điều nhất định phải làm.
Một bên là tình cảm một bên là lý trí, không ai sai, nhưng vì đất nước, chuyện bọn họ làm nhất định phải vì tối đa hóa lợi ích cho nước cho dân.
"Tần đại sư, cậu... có làm được không?"
Trác Y Nhiên nói nhỏ, bên trong là chiến hữu vào sinh ra tử với cô, bây giờ xảy ra chuyện này, không ai muốn cả, nhưng nếu như không làm gì mà rời đi như vậy, Trác Y Nhiên tin chắc mình sẽ xấu hổ đến cuối đời.
Lúc trước là Hàn lão đại đưa cô vào đội đột kϊƈɦ Giao Long, Hàn lão đại vừa là thầy vừa là bạn, vô số lần cùng các anh em của mình kề vai chiến đấu, nếu như Trác Y Nhiên mất đi Hàn lão đại, cô sẽ không chấp nhận nổi.
Tần Lâm nói, quay người đi về phía trước, lần này thứ anh phải đối mặt có lẽ là trận đại chiến sinh tử thật sự.
"Bây giờ cũng không còn cách nào khác, mấy người chỉ cần đi sau tôi là được, nhưng phải cẩn thận cách xa tôi một chút".
Tần Lâm cẩn thận, ánh mặt vô cùng nghiêm túc, núi tuyết này vẫn khá thần bí, hơn nữa nhất định phải kính sợ nơi đây.
Sự vĩ đại của thiên nhiên là thứ có lúc con người không thể chống lại được, dám đối đầu với thiên nhiên thì chắc chắn sẽ phải chôn thây.
Điều duy nhất mà Tần Lâm lo là lở tuyết, mà Hàn lão đại cũng lo như vậy.
Cho dù kẻ địch có mạnh đến đâu, nhưng vẫn phải kính sợ núi Côn Luân, nếu không cao thủ huyết mạch cũng chẳng là cái thá gì, có thể sẽ bị chôn vùi ở đây, trở thành mấy pho tượng băng.
Hai bên đều muốn đánh đối phương nhưng e ngại, Hàn lão đại và mọi người khϊế͙p͙ sợ sức mạnh của kẻ địch, bọn họ có súng trong tay nhưng không dám nổ vì lo lở tuyết, cho nên từng bước bị dồn vào tuyệt vọng.
Tần Lâm đi vào khoảng ba trăm mét, anh có thể thấy rõ được mười một người, mặc áo choàng đen, đứng giữa tuyết trắng, vô cùng nổi bật.
Cho dù màn đêm có buông xuống, nhưng mười một người này vẫn không hề lười biếng mà thay phiên nhau canh gác quanh một hang động.
Hang động trông rất lớn, có điều mười một người đứng ở cửa, không đi đâu cả, cứ tuần tra tới lui.
Bây giờ với Liêu Thừa Chí và Trác Y Nhiên mà nói, hai người bọn họ giống như vịt nghe sấm, không nhìn thấy không sờ thấy, không biết địch ở đâu.
Nhưng nếu như cứ tiếp tục, không bao lâu sau, bọn họ còn chưa phát hiện ra kẻ địch, kẻ địch đã phát hiện ra họ rồi, điều này Tần Lâm có thể chắc chắn.
Mười một người này rốt cuộc có lai lịch như nào? Vừa nhìn là biết không phải loại đơn giản.
Trác Y Nhiên lo lắng hỏi.
"Sao rồi, Tần đại sư?"
Tần Lâm ngăn Trác Y Nhiên và Liêu Thừa Chí lại.
"Đúng là mười một cao thủ huyết mạch, hai người đợi ở đây đi, đừng bộp chộp, tôi thấy được bọn họ rồi, nếu cứ đi tiếp, tôi sợ sẽ bị lộ".
Trác Y Nhiên vội vàng nói.
"Một mình anh đi á? Không được, Tần đại sư, thế thì quá nguy hiểm".
Liêu Thừa Chí hít sâu một hơi rồi hỏi.
Tần Lâm cười nhìn Liêu Thừa Chí, lúc này anh cũng không thể thuyết phục được ông ta nữa, không đích thân nhìn, không đích thân giao chiến, Liêu Thừa Chí sẽ không chùn bước, mục đích của ông ta rất đơn giản, ông ta chỉ muốn tận mắt nhìn sau đó mới ra quyết định.
Trác Y Nhiên không muốn nhưng vẫn phải quay đầu rời đi, lúc này, Tần Lâm và Liêu Thừa Chí nhìn nhau, hai người cẩn thận đi về trước, không ngừng ép sát kẻ địch.
- ----------------------