Sắc mặt đám người Chúc Nhị Bạch cũng khẽ thay đổi, Tần Lâm là cái gai trong mắt nhà họ Chúc, sự xuất hiện của anh lúc này chắc chắn khiến đám người Chúc Nhị Bạch thấy vô cùng buồn bực.
Đồng Phương Châu sững sờ giây lát, lúc này Tần đại sư chưa lên tiếng thì ông ta cũng không nói gì, đám người này quen biết với Tần đại sư, bản thân ông ta nên bớt nói đi.
“Tần Lâm. Đây là bữa tiệc của nhà họ Chúc chúng tôi, cậu đến đây làm gì? Cậu có tư cách gì mà đến đây? Cậu nghĩ nhà họ Chúc chúng tôi sẽ mãi mãi không đuổi cậu à?”
Chúc Tam Cô chỉ tay vào Tần Lâm nói, cặp lông mày nhíu lại, bà ta không ngờ Tần Lâm lại dính vào bọn họ như bẫy dính chuột như vậy, không chịu rời đi.
Hiện giờ bọn họ đã không còn ở thành phố Đông Hải nữa, nhưng Tần Lâm vẫn bám theo, khiến người ta chán ghét. TruyenHD
“Đúng thế, Tần Lâm anh không biết xấu hổ à? Cổng nhà họ Chúc chúng tôi không phải ai cũng có thể tiến vào đâu, với thực lực của anh mà mơ làm rể nhà học Chúc chúng tôi à? Anh có tư cách này chắc?”
Chúc Tiểu Nguyệt lúc này cũng xuất hiện phía sau Chúc Tam Đao, mặc dù Vương Vân Cương đã vào đồn với bố mình, nhưng Chúc Tiểu Nguyệt không có liên quan đến chuyện này, nên cũng được thả ra.
Nhưng mối thù của Chúc Tiểu Nguyệt đối với Tần Lâm ngày càng tăng cao.
Nếu không phải vì anh thì bạn trai cô ta sao phải đi tù chứ? Nếu không phải vì anh, bản thân cô ta sao có thể thê thảm như này? Vốn dĩ lần này quay về nước là để kế thừa tài sản nhà họ Chúc, nhưng chàng rể vàng của mình mất rồi, cô ta cũng theo đó mà đánh mất lòng tin của mọi người. Vì thế hiện giờ Chúc Nhị Bạch không hề giao bất cứ công việc nào cho cô ta, chỉ đồng ý cho cô ta vào làm việc trong Chúc Thị Y Mĩ trước.
May mà lúc này Chúc Linh Linh cũng bị tước đoạt quyền lực, nếu không Chúc Tiểu Nguyệt phải làm việc dưới tay Chúc Linh Linh chẳng phải sẽ tức chết sao?
Nhiều năm du học như vậy cũng hoàn toàn vô ích rồi.
Tất cả những điều này đều là do Tần Lâm gây nên, Chúc Tiểu Nguyệt từng ước mơ làm mợ cả nhà họ Vương, nhưng cuối cùng giấc mơ đã tan thành mây khói, bị Tần Lâm bóp nát rồi, cả đời cô ta sẽ không thể nào quên chuyện này.
Vì thế, cô ta chính là người đầu tiên không đồng ý cho Tần Lâm làm rể nhà họ Chúc.
Nhà họ Chúc hiện giờ vẫn chưa phân ra, vì thế lời của ông nội có uy quyền tuyệt đối, cho dù lần trước đã phản đối kịch liệt nhưng dù sao Chúc Linh Linh cũng vẫn mang họ Chúc, vì thế người nhà họ Chúc vẫn cứng rắn kéo Chúc Linh Linh đến đây, dù sao trước đây cô đã từng hợp tác với tập đoàn Hiên Viên.
“Tần Lâm, tôi khuyên anh mau cút đi, nhà họ Chúc chúng tôi không chào đón anh, hôm nay là bữa tiệc quan trọng của nhà họ Chúc chúng tôi, cậu đừng ở đây làm tôi mất mặt nữa, trông coi cẩn thận cho tôi, không ai được phép cho Tần Lâm bước vào một bước”.
Chúc Minh giễu cợt nói, ánh mắt âm u, Tần Lâm đã hủy hoại cuộc đời của con gái ông ta, thù này ông ta thề không đội trời chung, anh còn muốn bước vào nhà họ Chúc sao? Ông ta chắc chắn không bao giờ đồng ý.
“Làm người phải tự biết thân biết phận, Tần Lâm, cậu mau đi đi, tôi không muốn phí lời với cậu nữa, duyên phận của cậu và nhà họ Chúc chúng tôi đã hết rồi, tình duyên với Linh Linh cũng đã ngắt, nếu cậu vẫn cứ si mê không tỉnh như vậy thì đừng trách nhà chúng tôi không nể mặt cậu, nếu không phải nể mặt năm xưa cậu từng cứu tôi thì tôi đã sớm cho cậu cái tát rồi”.
Âu Dương Diễm Diễm chống cây ba-toong, trầm mặt nói.
“Đúng thế, người đời nay vì thân phận, địa vị mà không từ thủ đoạn, ha ha ha, chẳng phải thèm muốn thân phận địa vị nhà họ Chúc chúng ta thì là gì? Chúng tôi sẽ không để một xu tiền nào của nhà họ Chúc rơi vào tay cậu đâu, cậu bỏ cuộc đi, phận người ở rể không dễ làm đâu, nhà họ Chúc chúng tôi và cậu đã ân đoạn nghĩa tuyệt”.
Chúc Tam Cô liên tiếp chế giễu, vui vẻ khịt mũi, lời nói tràn đầy vẻ kiêu ngạo, tên Tần Lâm không ra gì này cứ hết lần này đến lần khác chống đối lại bọn họ, nhà họ Chúc chắc chắn không thể chứa chấp Tần Lâm!
Người nhà họ Chúc khinh thường Tần Lâm, không ngờ lần này bọn họ tổ chức tiệc ở tỉnh An Tây mà tên Tần Lâm này cũng bám theo, đúng là nực cười.
Nhà họ Chúc hiện giờ vô cùng chán ghét Tần Lâm, nếu không có anh thì nhà bọn họ đã bám được vào con thuyền lớn là nhà họ Vương rồi, đâu cần phải khổ sở bày tiệc cầu xin người khác chứ? Hiện giờ còn phải cúi đầu đi lôi kéo đầu tư, cho dù có sản phẩm tốt như Đường Thần số 2, nhưng Chúc Thị Y Mĩ dù sao cũng mới phá sản ở thị trường tỉnh An Tây, muốn hồi sinh trở lại cũng cần dũng khí và nghị lực rất lớn.
Tất cả mọi chuyện đều là do Tần Lâm đã đuổi con rể vàng – Vương Vân Cương của bọn họ chạy mất, mới dẫn đến nhà họ Chúc bị rơi vào nguy cơ này, trong mắt bọn họ Tần Lâm chính là tên tội đồ nhà họ Chúc.
“Tôi thấy, người trẻ tuổi bây giờ chẳng biết cố gắng gì cả, suốt ngày chỉ muốn đi lối tắt cửa sau, muốn không làm mà vẫn có ăn, không hiểu sao Chúc Linh Linh lại thích được loại người này chứ? Lẽ nào cháu không nhìn ra cậu ta đang thèm muốn thân phận và địa vị nhà họ Chúc à? Một tên bác sĩ rách nát không có địa vị gì còn muốn kiếm cảm giác tồn tại trong nhà họ Chúc sao? Đúng là nực cười”.
Chúc Phi chế nhạo nói, Tần Lâm chính là một tên khốn thấp kém dơ bẩn, chuyện tốt của nhà họ Chúc bọn họ đã bị Tần Lâm vấy bẩn hết rồi, hơn nữa không phải một lần mà rất nhiều lần.
“Anh tiểu Lâm đến đây thăm cháu, mọi người đừng có ác ý như vậy có được không!”
Chúc Linh Linh cắn chặt môi, trong lòng đầy buồn phiền, nếu không phải bố mẹ ép buộc thì cô ấy sẽ không đến đây, nhưng bố mẹ hiện giờ không có chút địa vị trong nhà họ Chúc, luôn bị bác cả Chúc Minh và cô ba chèn ép, còn ông bà nội thì càng không cần nói đến, trước giờ chưa từng đối xử công bằng, luôn thiên vị bác cả.
“Cháu đúng là không biết tốt xấu, Chúc Linh Linh, bây giờ lòng người vô cùng đáng sợ, cháu nghĩ nếu cháu không phải đại tiểu thư nhà họ Chúc thì tên Tần Lâm này có khăng khăng muốn ở bên cháu không?”
“Đúng là buồn cười, chị không biết em thích tên này ở điểm nào, để vào nhà họ Chúc, anh ta thậm chí còn không màng tất cả đuổi theo nhà họ Chúc chúng ta đến tỉnh khác. Chỉ là muốn lộ mặt trong bữa tiệc nhà họ Chúc thôi mà, có cần phải thế không? Ha ha ha, loại người này chị gặp nhiều rồi, đàn ông không biết tự sức mình, chỉ muốn ăn bám người khác, lẽ nào em muốn để nhà họ Chúc nuôi anh ta cả đời này à?”
Chúc Tiểu Nguyệt hung ác nói.
“Để ở rể nhà họ Chúc, cậu cũng đã tổn hao rất nhiều công sức nhỉ, nhưng chúng tôi sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau đâu, Tần Lâm, cậu đi đi, nhà họ Chúc không chào đón cậu”.
Chúc Tam Đao nói với vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng uy nghiêm, ông ta là người có tiếng nói nhất nhà họ Chúc nên tất nhiên không ai dám nói thêm nửa lời, Chúc Dũng và Vương Vân ở bên cạnh cũng không dám nói lời nào, trước mặt bố, bọn họ không có tý địa vị nào.
Chúc Linh Linh lo lắng đến tái mét mặt mày.
“Anh tiểu Lâm chưa bao giờ là loại người như mọi người nói, các người đừng ngậm máu phun người!”
Âu Dương Diễm Diễm nhìn Chúc Linh Linh với ảnh mắt khinh thường.
“Cháu còn trẻ người non dạ quá, cháu có biết bà nội năm xưa đã từ chối một tên nghèo kiết xác, bất chấp tất cả để ở bên ông nội cháu không, mặc dù sau này ông nội cháu sa sút, nhưng ta là người sáng suốt, sau đó ông nội cháu cuối cùng vẫn vực dậy. Sự thật chứng minh, tuyệt đối không được nhìn một mặt của sự việc, lời ngon tiếng ngọt lại càng không đáng tin. Những tên nghèo kiết xác không nghề không nghiệp, có tên nào không muốn một bước lên trời chứ? Cháu nghĩ cậu ta thật lòng yêu cháu à, phì! Đều là viện cớ cả, họ chỉ muốn dẫm lên cháu để đi lên mà thôi”.
Âu Dương Diễm Diễm tự đắc nói nhìn sang Chúc Nhị Bạch với ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.
“Thế sao? Xem ra ban đầu bà rời bỏ tôi quả là một quyết định sáng suốt, hay cho một nhà họ Chúc tự cao tự đại, hay cho một bà già chanh chua. Sau bao nhiêu năm, không ngờ bà vẫn mắng chửi tôi như thế?”
Một ông lão mặc bộ đồ thời Đường, chễ giễu nói.
Tuy nhiên lúc này, sắc mặt Âu Dương Diễm Diễm đã hoàn toàn thay đổi.