Vậy nên Smith không vui, có vẻ như muốn chinh phục được Hồ Gia Hân thì nhất định phải đánh bại được người đàn ông này.
Nếu như ở thành phố mà nói, Smith cảm thấy có thể dễ dàng hạ gục Tần Lâm.
Chỉ cần có tiền, thì phương diện nào anh ta cũng có thể thể hiện được tính ưu việt của mình.
Nhưng bây giờ đang ở khu nghỉ dưỡng ở cạnh biển, không so được mấy cái đấy.
Hơn nữa trông dáng vẻ của Hồ Gia Hân dường như chẳng hứng thú với tiền.
Vậy nên muốn tán được gái thì phải thể hiện cái khác.
Tần Lâm sững sờ, chỉ vào mũi mình.
"Tôi? Tôi đấu với anh?"
Smith gật đầu: "Không sai, nếu như muốn bơi thì nhất định phải có đối thủ so tài, anh thấy đúng không? Sao vậy, anh không dám à? Hay không biết bơi?"
Chỉ cần Tần Lâm từ chối, anh ta sẽ có mỗi đống lời lẽ để dè bỉu anh, nếu như Tần Lâm không từ chối thì anh ta có cơ hội thể hiện rồi.
Anh ta nhất định sẽ thắng.
Những cái khác anh ta không dám nói, nhưng bơi lội thì Smith thực sự là cao thủ.
Sư phụ của anh ta năm đó là Michael Phelps nổi tiếng ngời ngời, có sư phụ như vậy, trình độ của anh ta cũng thuộc dạng bán chuyên nghiệp, thậm chí có lúc phát huy tốt, còn có thể so tài với dân chuyên.
So tài với mấy tên nghiệp dư thì dễ thôi. Bọn họ hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Smith, hoặc cũng chẳng phải đối thủ nặng ký.
Smith nhắm mắt cũng có thể thắng được bọn họ, chỉ có điều không thể hiện thì sao thắng được gái xinh. Truyện Quan Trường
Tần Lâm nghĩ một lúc liền lắc đầu, vừa định từ chối.
Đột nhiên Hồ Gia Hân nói: "Được thôi, hai người so tài đi, ai thắng tôi sẽ hôn người ấy một cái!"
Hồ Gia Hân nói như vậy, Smith như được uống máu gà.
"Được, cô Hồ, tôi nhất định sẽ thắng và dành được nụ hôn của cô".
Smith nói câu này vô cùng mờ ám, mặt cố tỏ vẻ phong độ, sau đó đổi quần bơi.
Tần Lâm bất lực nói: "Ai bảo tôi sẽ so tài với anh ta?"
Hồ Gia Hân cười hi hi: "Lão Tần, chẳng nhẽ anh để anh ta hôn tôi à? Tôi tởm chết mất".
Tần Lâm liếc mắt: "Đấy là do cô tự nguyện, ai bảo cô cá cược?"
Hồ Gia Hân bĩu môi, bất lực nói.
"Tôi không biết, dù sao tôi cũng nói rồi, nếu tôi thua, anh ta hôn tôi, tôi sẽ hôn anh, đến lúc đó cho anh thấy tởm!"
"..."
Tần Lâm cạn lời, chưa từng thấy cô gái nào không biết lý lẽ đến vậy, anh cũng không muốn đấu, nhưng cô ấy cứ bắt anh đấu, kết quả cô ấy còn ra vẻ có lý lắm?
"Được rồi".
Nói xong, Tần Lâm cũng đi vào phòng thay đồ thay quần bơi, sau khi đi ra, ở bên bờ biển có không ít người đến xem.
Nghe nói ông chủ của tập đoàn Smith muốn thi bơi, nên mọi người cảm thấy hứng thú.
Sau khi hai người đi ra, đứng ở bên bờ biển, dáng người của Tần Lâm hấp dẫn không ít ánh mắt.
Smith nhíu mày, có hơi buồn bực.
Dáng người của anh ta vốn không tồi, loáng thoáng thấy cơ bắp, ngày thường cởi đồ cũng khiến không ít cô gái hét lên.
Nhưng hôm nay ở trước mặt Tần thì có vẻ kém sắc hơn nhiều.
Tần Lâm vai rộng chất dài, cởi đồ xong trông chẳng khác gì người mẫu, bắp thịt trông cũng rõ ràng.
Có cơ bắp, còn rất đều đặn, thuộc dáng nam nữ đều thích.
So với Tần Lâm, Smith có vẻ giống con gà gầy hơn, vừa gầy vừa bé, chẳng đẹp gì cả.
Smith có hơi không phục, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Chúng ta so bơi lội, cũng không so cơ bắp!"
"Đúng vậy, cũng đâu phải cuộc thi người mẫu đâu, khoe khoang cái gì, cơ thể thế này thường là bình hoa thôi, chứ đâu biết bơi lội".
Mấy người ở dưới bắt đầu cổ vũ của Smith, dù sao cũng là chủ tịch công ty bọn họ, đương nhiên phải chê Tần Lâm rồi.
"Vóc dáng thế này chỉ hấp dẫn được phái nữ thôi, chắc là kiểu cơ bắp đi tập gym mới có, vô dụng".
"Smith mới là cao thủ bơi lội, là đồ đệ chính thống của Michael Phelps, anh ấy lợi hại lắm đó".
"Đó là chuyện đương nhiên, tôi từng nhìn thấy Smith bơi rồi, lợi hại lắm, người thường không so được đâu, anh ấy ở trong nước trông chẳng khác gì cá cả".
"..."
Một đám người nước ngoài hò reo, hình tượng của Smith lúc này có vẻ to lớn hơn nhiều.
Chuyện này không có lửa làm sao có khói, dù sao mọi người nói vậy nhất định có nguyên nhân.
Chắc tên Smith này cũng có trình độ nhất định, chứ không phải loại hữu danh vô thực.
Mà ở bên mỹ phẩm Tầng Vân, mặc dù muốn cổ vũ cho Tần Lâm, nhưng không ai quen anh.
Cho dù có một ít quản lý cấp cao từng gặp Tần Lâm, biết anh là bạn trai của bà chủ nhưng thì sao chứ?
So bơi lội thì liên quan gì?
Ai biết anh có giỏi bơi không, có biết bơi không?
Họ sợ bị vả mặt nên chẳng có ai dám cổ vũ cho anh.
Chỉ có một mình Hồ Gia Hân không ngừng hét lên.
"Lão Tần cố lên! Lão Tần cố lên!"
Tần Lâm liếc mắt, coi như không nghe.
Một cô gái đứng dậy, chỉ vào ngọn đèn nổi phía xa rồi nói.
"Hai người so một vòng đi, ai chạm vào cái đèn nổi, ấn nó xuống, sau đó bơi về, ai về đến đích trước là thắng!"
Tần Lâm và Smith gật đầu, quy tắc này cũng hợp lý, dù sao bơi một vòng cũng cần trọng tài phán quyết.
Nhưng ở đây ai có thể làm trọng tài chứ, quy định lúc nãy rất hợp lý, ở xa có một cái đèn nổi, khi bơi đến đó thì ấn nó xuống, như vậy thì người ở phía xa có thể nhìn thấy đèn nổi chìm trong nước, điều này có nghĩa là đã hoàn thành nửa chặng.
Như vậy thì so tài khá công bằng.
Hai người mặc xong quần bơi, đội xong mũ bơi, hiệu lệnh vang lên, hai người nhảy xuống nước!
Sau khi nhảy xuống nước, Smith vô cùng tự tin, bắt đầu bơi tự do, quãng đường bơi tổng cộng khoảng một nghìn mét, anh ta không thể dùng toàn lực xông lên, nếu không đoạn sau rất dễ gặp nguy hiểm
Smith bơi một đoạn, đột nhiên dừng lại, nổi trêи mặt nước nhìn xung quanh.
Sao không thấy Tần Lâm đâu?
Hai người bọn họ xuống biển cùng lúc, chẳng nhẽ cách biệt đến vậy sao?
Smith quay đầu nhìn lại, mãi mà không tìm thấy Tần Lâm, tên này đi đâu rồi? Chẳng nhẽ chết đuối rồi à?
Nếu như chết đuối thì tốt quá, vừa hay bớt đi một đối thủ.
Nhìn mãi mà Smith chẳng thấy ai, nên cũng chẳng để ý nữa, chỉ tiếp tục bơi.
Khi còn cách đèn nổi mấy trăm mét, đèn nổi đột nhiên biến mất.
Cùng lúc đó anh ta nhìn thấy Tần Lâm lộ đầu ra.
Smith lúc này mới hiểu, Tần Lâm bơi chìm!
Tên này bơi chìm mấy trăm mét sao?
Điên à?
Sức thở kinh người vậy?
Smith kinh ngạc đến sững sờ, vốn cho rằng Tần Lâm tưởng chỉ là người thường hóa ra lại là cao thủ!
Tên nhãi này bơi chìm, tốc độ nhất định nhanh hơn anh ta nhiều lần, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ thua!
Vừa nãy chém gió như vậy, giờ mà thua thì mất mặt lắm.
Smith nghiến răng, bơi thẳng về!
Anh ta còn cách đèn nổi mấy trăm mét lận, nhưng Tần Lâm đã ấn đèn nổi, người ta cũng đâu biết người ấn đèn nổi là ai, đến lúc đó anh ta bảo mình ấn, người ta cũng không có cách nào phủ nhận.