Bảo vệ ở đây từng thấy rất nhiều người có tiền, nên sao có thể để ý loại như Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình được, liền vứt thẳng bọn họ ra ngoài!
Bị vứt ra khỏi trung tâm thương mại, bọn họ nằm trêи đường cái, cảm thấy vô cùng mất mặt.
Vội vàng phủi bụi trêи người, hai người tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra rồi đi vào quán cafe.
Sau khi đi vào quán cafe, không ai nhìn bọn họ cả, sắc mặt của bọn họ mới hài hòa hơn chút.
"Bình Bình, cậu nói xem, chuyện gì thế này, tại sao tên này khi thanh toán thì có thể dùng thân phận hội viên Cao Cấp, chúng ta thì lại không được?"
Kim Tuệ Bình nhíu mày, do dự mãi, đột nhiên nói.
"Cậu xem, có phải như vậy không, tên đó làm túi giả, đặt trong cửa hàng sau đó thương lượng với nhân viên, đợi đến khi Chu Điềm Điềm đến thì bảo chiếc túi này được giảm giá, có hai nghìn tệ thôi, coi như là đưa phí nhờ vả cho nhân viên!"
"Nếu không tại sao anh ta lại yêu cầu mua chiếc túi đó?"
Kim Tuệ Bình nói như vậy, Dương Tuyết lập tức hiểu ra.
Hình như có chuyện này!
Tần Lâm cứ bảo Chu Điềm Điềm mua túi hai trăm nghìn, bản thân cũng hơi kỳ, đàn ông bình thường mua túi cho phụ nữ chẳng phải đều muốn mua túi rẻ chút sao?
Chu Điềm Điềm rõ ràng chọn trúng chiếc túi hơn năm mươi nghìn, kết quả Tần Lâm cứ gợi ý mua chiếc hai trăm nghìn, đây chẳng phải đi ngược với lẽ thường sao, trừ phi là kiểu đàn ông đặc biệt có tiền, chẳng thèm quan tâm chiếc túi bao nhiêu tiền, chỉ quan tâm xem nó có đẹp không.
Nhưng tên họ Tần kia rõ ràng chẳng giống người có tiền gì cả, nếu thực sự có tiền thì có thể ăn hàng vỉa hè? Có thể lái chiếc Bôn Bôn sao?
Ngồi xe của phụ nữ, khéo còn chẳng có nhiều tiền bằng Chu Điềm Điềm.
Dương Tuyết cười khẩy: "Hóa ra là vậy, chẳng trách vừa nãy nhân viên cửa hàng có thái độ tệ với chúng ta đến vậy, hóa ra là đã đưa tiền cho cô ta, sau đó phối hợp diễn kịch với bọn họ".
"Đúng là biết giả vờ thật, không được, tớ nhất định phải vạch trần bọn họ mới được!"
"Đúng, đi thôi, chúng ta đi lên!"
Hai người mỗi người mua một ly cafe, lại đi vào trung tâm thương mại, tìm cả nửa ngày, cuối cùng mới tìm được Chu Điềm Điềm và Tần Lâm.
Chu Điềm Điềm và Tần Lâm đương nhiên không vì bọn họ mà ảnh hưởng đến tâm tình, Điềm Điềm khá ngây thơ, cảm thấy Tần Lâm rất lợi hại, mất có hai nghìn tệ mà đã mua được túi tốt như vậy, vui quá đi mất.
"Anh Tần, anh có muốn xem thứ gì không? Tôi mua tặng anh".
Tần Lâm cười: "Tôi cũng chẳng thiếu thứ gì, có điều chúng ta cứ đi dạo xem sao".
Chu Điềm Điềm nói: "Vậy được, tôi thấy trêи tầng còn có châu báu Gia Hân, chúng ta đi dạo một vòng, nếu như có đồng hồ hay gì đó thì tôi tặng anh một chiếc!"
Chiếc túi này giảm được biết bao tiền, Chu Điềm Điềm chuẩn bị dùng tiền mua một món quà quý giá tặng Tần Lâm, ba hoặc năm chục nghìn gì cũng được.
Dù sao Tần Lâm cũng đã giúp cô ấy trong việc kinh doanh, giúp cô kiếm được một khoản hoa hồng lớn, cảm ơn anh cũng là chuyện đáng làm.
Tần Lâm sững sờ, châu báu Gia Hân à?
"Được".
Hai người đi lên tầng cao nhất, cả tầng này đều là của châu báu Gia Hân, vừa vào đã được nhân viên tiếp đón.
"Hoan nghênh hai vị đến, mời hai vị vào trong, quầy trưng bày đối diện đang trưng bày bộ trang sức mới nhất của chúng tôi, nếu hai vị thích thì có thể đeo thử".
Chu Điềm Điềm gật đầu, hai người bắt đầu chọn.
Nhìn thấy hai người đi vào châu báu Gia Hân, Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình sững sờ, nhìn nhau, lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
"Hai người này tỏ vẻ ghê nhỉ? Dám đi vào cả châu báu Gia Hân!"
LV mặc dù cũng là nhãn hàng xa xỉ nhưng dù sao cũng chỉ là túi thôi, một chiếc túi đắt nhất cũng chỉ hai trăm nghìn là cùng, đa phần chỉ tầm một hai chục nghìn thôi.
Nhưng trang sức thì khác, trang sức là thứ đồ đắt tiền nhất trong số đồ xa xỉ, đâu ra trang sức rẻ tiền chứ?
Đặc biệt là châu báu Gia Hân là nhãn hàng lớn, cho dù là trang sức vàng bình thường thì cũng đắt hơn gấp mấy lần trang sức của mấy nhãn hàng như Châu Đại Phúc.
Cái đắt là ở khâu chế tạo cùng với ý tưởng thiết kế.
Nhân viên của LV có thể giở trò dối trá, làm mấy giao dịch ngầm với hạng người như Tần Lâm.
Nhưng nhân viên của châu báu Gia Hân thì không thể nào làm vậy được, bọn họ quản lý vô cùng nghiêm ngặt, không thể nào xảy ra chuyện trà trộn hàng giả hàng nhái như lúc nãy, hay là hành vi ra vẻ giàu sang trước mặt con gái.
Dương Tuyết nói: "Đi thôi, chúng ta qua đó xem sao!"
Kim Tuệ Bình gật đầu, hai người nhẹ nhàng qua đó.
Sau khi đi vào châu báu Gia Hân, bốn người chạm mặt.
Chu Điềm Điềm lập tức nhíu mày: "Dương Tuyết, Kim Tuệ Bình, rốt cuộc hai người muốn làm cái gì?"
Dương Tuyết nói: "Chúng tôi đi dạo thôi, liên quan gì đến cô, cho bọn cô đến mà không cho phép chúng tôi đến chắc?"
Chu Điềm Điềm liếc mắt, cũng không nói gì, coi như hai người kia không tồn tại.
Hai người đi dạo một lúc, nhìn trúng một chiếc mặt dây chuyền, mắt Chu Điềm Điềm sáng lên.
"Cái này được đấy, trông rất đẹp".
Nhân viên cửa hàng lấy chiếc dây truyền ra từ tủ trưng bày, đưa cho Chu Điềm Điềm và giới thiệu.
"Thưa cô, cô thật có khiếu thẩm mỹ, đây là mặt dây chuyền tình nhân mới nhất trong cửa hàng của chúng tôi, cô và bạn trai nếu như mỗi người đeo một chiếc thì sẽ rất hợp".
"Á?", Chu Điềm Điềm đỏ mặt, cô ấy vốn thấy chiếc dây chuyền này rất đẹp, nhưng không ngờ lại là món đồ tình nhân.
"Tôi, chúng tôi không phải là...", Chu Điềm Điềm muốn giải thích, có điều đến cuối vẫn không nói nên lời, nhân viên bán hàng bắt đầu thao thao bất tuyệt mà giới thiệu về chiếc dây chuyền này.
Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình cũng nhẹ nhàng lại gần, nhìn thấy chiếc dây chuyền tình nhân, lập tức cười khẩy.
"Ồ, Điềm Điềm sống xa xỉ nhỉ, chiếc dây chuyền này tận hơn ba trăm nghìn đó, chậc chậc..."
Chu Điềm Điềm sững sờ, vừa nãy khi cô ấy chọn cô ấy cũng không xem giá, không ngờ một chiếc dây chuyền nhỏ mà lại có giá đến hơn ba trăm nghìn, đắt quá đi mất.
Dù sao cũng là châu báu Gia Hân, tùy tiện chọn một cái thôi cũng có giá mắc đến vậy, Điềm Điềm có hơi không nỡ.
Tận ba trăm nghìn lận, mắc quá, nêu như mua hai chiếc là sáu trăm nghìn rồi.
Hơn nữa kiểu trang sức của đàn ông to hơn chút, khéo kiểu của nam còn đắt hơn, bộ trang sức này chắc phải có giá bảy tám trăm nghìn.
Chu Điềm Điềm không chịu nổi cái giá này, ba năm trăm nghìn còn được chứ bảy tám trăm thì không mua nổi.
Chu Điềm Điềm đặt món trang sức xuống, sắc mặt tiếc nuối: "Để tôi xem cái khác vậy!"
Dương Tuyết đứng bên cạnh cười khẩy: "Còn xem cái khác nữa à? Có mua nổi không? Không mua nổi còn mượn cớ để tỏ vẻ, cô đúng là hay thật đấy".
Sắc mặt Chu Điềm Điềm rất khó coi, cô ấy thực sự không mua nổi, cũng không tranh luận với Dương Tuyết, liền đi thẳng ra ngoài.
Tần Lâm đột nhiên kéo cô ấy lại rồi nói.
"Điềm Điềm, đừng lo, nếu cô đã thích thì mua đi".
Sắc mặt Chu Điềm Điềm có hơi khó coi: "Anh Tần, cái này đắt quá, tôi không mua nổi".
Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình ôm cánh tay, mặt khinh bỉ, đợi xem kịch hay.
Đúng là đặc sắc mà, bọn họ thích nhất là xem cảnh này.
Một người muốn mua, một người không có tiền mua, Chu Điềm Điềm đúng là mất mặt đến mức không có chỗ chui vào.
Tần Lâm cười nhạt: "Chỉ là giá niêm yết, có mấy trăm nghìn thôi, tôi là hội viên nên được giảm giá".
Chu Điềm Điềm sững sờ, lập tức dở khóc dở cười.
"Anh Tần, tôi không đùa đâu, hội viên của châu báu Gia Hân trước nay chưa từng được giảm giá, anh là hội viên cũng chẳng có tác dụng, tôi cũng là hội viên..."
Tần Lâm cười: "Cô quên chuyện lúc nãy rồi sao? Tôi là hội viên Cao Cấp".
Dương Tuyết và Kim Tuệ Bình sững sờ, lại là hội viên Cao Cấp sao? Nói chuyện trêи trời à!
Vừa nãy ở LV, rõ ràng là cấu kết với nhân viên cửa hàng, nếu không sao có thể được giảm giá nhiều như vậy, chẳng nhẽ cũng muốn chơi trò này ở châu báu Gia Hân sao?
Chu Điềm Điềm cũng cạn lời: "Anh Tần, sao ở đâu anh cũng là hội viên Cao Cấp vậy?"