Mục lục
Y Võ Song Toàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lâm khẽ sửng sốt, Hầu Viện Viện tự cao tự đại thật đấy, lại còn dám đuổi anh đi?

“Đúng vậy, nếu Viện Viện không mời anh, thì anh còn ở đây làm gì? Tần Lâm, trước đây dù sao anh cũng được coi là cậu chủ lớn, hiện giờ gia tộc suy tàn, sống nghèo hèn như vậy, anh nghĩ anh xứng với Viện Viện à? Không mời mà đến, ha ha, anh mặt dày thật đấy.

Một bạn học nữ bật cười chế nhạo nói.

“Đúng vậy, anh tự cho mình là đúng quá đấy, anh nhìn lại mình đi, có thứ gì nên hồn đâu? Từng này tuổi đầu không tiền không quyền, ngay cả tôi cũng coi thường anh. Xã hội bây giờ thực tế lắm, giờ anh và Viện Viện đã không còn là người cùng đẳng cấp, anh đừng có mà cố chấp dây dưa như vậy, giữ lại chút liêm sỉ cho bản thân đi”.

“Anh đi nhanh đi, chút nữa bạn trai của Viện Viện đến đây, thấy anh chắc chắn sẽ hiểu lầm. Tần Lâm, không phải tôi nói anh chứ, anh đã lớn từng này rồi mà không biết thân biết phận tý nào vậy? Quả chín ép không ngọt, vả lại anh cũng chẳng có năng lực đó, cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã thế?”

“Đàn ông đã muốn hèn thì ai cản nổi, ha ha ha, đáng tiếc, con cóc ghẻ như anh cả đời này đừng mơ ăn thịt thiên nga. Shangri-La không phải là nơi anh đến được đâu? Viện Viện tổ chức sinh nhật ở đây, anh mặt dày đến đây ăn chùa, còn muốn nối lại từ đầu với Viện Viện à? Đúng là suy nghĩ hão huyền. Viện Viện, cậu không thể chiều theo loại người này được, mau gọi bảo vệ đi”.

Mấy bạn nữ bên cạnh đã nhao nhao lên, không chịu nổi nữa, muốn lấy lại công bằng cho Hầu Viện Viện.

“Lúc trước anh ta đã cố tình tìm người diễn kϊƈɦ, giả vờ làm người có tiền, xong mua hai chiếc đồng hồ hai mươi triệu, thể hiện trước mặt tớ, ha ha ha, anh ta tưởng tớ là đồ ngu chắc? Muốn quay lại với tớ? Tớ còn chẳng thèm liếc nhìn anh ta, quen biết với loại phế vật không có chí tiến thủ này đã là một nỗi xỉ nhục rồi.

Hầu Viện Viện nghiêm nghị nói.

“Anh mau đi đi, Tần Lâm, đừng ở đây tự mình đa tình nữa. Tôi không muốn để bạn trai tôi hiểu lầm, giữa chúng ta đã không còn khả năng nữa đâu. Anh đừng phí công vô ích nữa, đây cũng không phải là nơi anh có thể đến đâu”.

Hầu Viện Viện nói với giọng điệu thành khẩn, trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ khinh thường và châm chọc.

“E là người tự mình đa tình là cô mới phải, tôi đến đây thì nhất định phải tìm cô à?”

Tần Lâm lạnh lùng nói.

Hầu Viện Viện lắc đầu, như thể đã hết kiên nhẫn.

“Nếu anh đã không biết tốt xấu như thế, vậy tôi chỉ có thể gọi bảo vệ thôi”.

“Bảo vệ, bảo vệ đâu? Mau đuổi anh ta ra ngoài, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta xuất hiện ở đây”.

Hầu Viện Viện trầm giọng nói, bây giờ cô ta không muốn nhìn thấy Tần Lâm nữa, bạn trai ta sắp đến rồi, đồng nghiệp ở bệnh viện cũng đang trêи đường đến, nếu thấy bộ dạng rách rưới của Tần Lâm níu kéo cô, vậy sẽ khiến cô vướng vào tin đồn tình ái.

Bốn nhân viên bảo vệ lúc này cũng chạy đến và hỏi thăm tình hình.

“Thưa cô, xin hỏi cô cần gì?”

Đội trưởng đội bảo vệ mỉm cười hỏi.

“Anh ta không phải bạn tôi, anh ta lẻn vào đây, các người trông coi cổng kiểu gì vậy? Cũng không hỏi rõ ràng đã để người vào rồi, anh xem bộ đồ hàng chợ trêи người anh ta mà cũng xứng đến Shangri-La ăn cơm à?”

Hầu Viện Viện lạnh lùng nói.

“Xin lỗi cô, hôm nay chỗ chúng tôi đã được bao trọn rồi, tôi không biết sự việc cụ thể, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này”.

Đội trưởng đội bảo vệ cực kỳ lễ phép nói.

“Đã biết bao trọn rồi còn không mau đuổi anh ta ra ngoài? Hôm nay chồng tôi đã bao trọn Shangri-La để tổ chức sinh nhật cho tôi, bạn bè đồng nghiệp của tôi sắp đến rồi, tôi không muốn để người khác xem chuyện cười”.

Hầu Viện Viện cau mày.

“Chính là anh ta, anh ta vốn không được mời đến còn trà trộn vào đây ăn chực, không biết xấu hổ à? Nên ném loại người này ra ngoài”.

“Đúng vậy, người phải biết liêm sỉ, anh ta đến đây trục lợi, những ai có chút liêm sỉ sẽ không bao giờ làm chuyện này”.

“Mau cút đi, chúng tôi không muốn nhìn thấy anh, ăn cơm mất ngon”.

Mấy người bạn học đều đứng về phe Hầu Viện Viện cùng nhau móc mỉa Tần Lâm, dù sao hôm nay Hầu Viện Viện cũng là nhân vật chính, Tần Lâm là cái thá gì chứ?

Nịnh nọt Hầu Viện Viện chắc chắn sẽ có ích cho sau này.

Hầu Viện Viện mới là người xinh đẹp giàu có trong mắt bọn họ, Tần Lâm chỉ là một trò cười thôi, bọn họ ai nấy đều tràn đầy khinh thường, muốn giẫm Tần Lâm xuống bùn.

“Xin lỗi anh, nếu anh không phải là bạn của quý cô này, mời anh hãy nhanh chóng rời khỏi đây, hôm nay chúng tôi đã được bao trọn rồi”.

Đội trưởng bảo vệ trầm giọng nói.

“Nếu tôi không đi thì sao?”

Tần Lâm lạnh mặt nói.

“Vậy chúng tôi sẽ dùng biện pháp mạnh, dám ngang ngược ở Shangri-La, anh cũng không xem xem đây là đâu, hừ hừ”.

Nhân viên bảo vệ độc đoán nói, nhìn Tần Lâm với ánh mắt lạnh lùng.

“Có chuyện gì vậy?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên trong sảnh lớn, trái tim Hầu Viện Viện khẽ trùng xuống, sợ chuyện gì đến chuyện nấy.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Steven xuất hiện khiến Hầu Viện Viện thấy hơi thấp thỏm.

“Chồng, anh đến rồi à, em không mời anh ta, nhưng nào ngờ anh ta không mời mà đến, chuyện này chẳng liên quan gì đến em, anh biết em luôn một lòng một dạ với anh mà”.

Hầu Viện Viện ôm cánh tay Steven nói.

“Lại là anh? Anh đúng là âm hồn không tan đấy”.

Steven lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt toát lên vẻ hung ác.

“Lúc trước thuê người diễn kịch, giờ lại dây dưa không buông à? Anh có năng lực giả vờ với tôi à? Hôm nay tôi đã bao trọn Shangri-La để tổ chức sinh nhật cho bạn gái tôi rồi, anh đến đây làm gì, anh nghĩ mình là cái thá gì? Đây không phải là nơi loại người hạ đẳng như anh đến được đâu? Mau cút đi, trước khi tôi nổi giận, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.

“Hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi, tôi không muốn xảy ra rắc rối, cút!”

Đội trưởng đội bảo vệ thấy Steven cực kỳ bá đạo thì hơi chột dạ.

“Thưa anh, anh là người đã bao trọn Shangri-La ạ?”

Steven khẽ ho một tiếng, gật đầu, mặc dù anh ta chỉ bao ba bàn, nhưng đã tốn rất nhiều công sức.

“Phó giám đốc Thôi Vĩnh Tân của các anh là chú hai của tôi”.

Steven nói.

Hai mắt của đội trưởng đội bảo vệ lập tức phát sáng, đây là người mình.

“Thì ra là họ hàng của giám đốc Thôi, đều là người mình cả, ha ha ha, thế thì dễ rồi, chuyện này cứ giao cho tôi”.

Đội trưởng đội bảo vệ vỗ ngực nói, rồi quay sang nhìn Tần Lâm với ánh mắt phẫn nộ.

“Mau cút đi, nếu không chúng tôi sẽ ra tay đấy”.

“Anh bao chỗ này sao? Đúng là dám ăn nói mà, giả vờ cũng phải có mức độ thôi, mau gọi giám đốc của các anh đến đây”.

Tần Lâm trầm giọng nói, anh vốn định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật có một không hai cho Trần Diên, không ngờ lại bị đám rác rưởi này quấy rầy.

“Không phải tôi, thì chẳng lẽ là anh à? Ha ha ha, anh xứng chắc? Anh có năng lực đấy à? Anh chỉ là một cậu chủ sa sút mà thôi, còn muốn tranh giành bạn gái với tôi, tôi nhổ vào! Anh nằm mơ đi”.

Steven chế nhạo.

“Anh yêu, anh giỏi quá! Em vừa thấy loại người rác rưởi này đã thấy buồn nôn rồi, mau đuổi anh ta đi đi, bạn bè của em còn đang nhìn này”.

Hầu Viện Viện nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK