“Không hổ danh là bậc thầy Đông y, phương pháp của Triệu thần y thật sự tốt hơn của chúng ta rất nhiều”.
“Đúng vậy, Triệu thần y là một chuyên gia về thần kinh học, đương nhiên ông ấy có nghiên cứu về chứng liệt nửa người này nhiều hơn chúng ta”.
“Nếu vụ này thành công thì Triệu thần y quả thật đã đóng góp quá nhiều cho xã hội”.
“Tôi nghĩ rằng nhà nước nên cấp huy chương cho Triệu thần y để vinh danh sự cống hiến của ông ấy”.
“...”
Một nhóm các bác sĩ giỏi đang đánh giá cao khả năng chữa bệnh của Triệu thần y, mặc dù vẫn chưa chữa khỏi, nhưng có gan dám chữa trêи sóng truyền hình trực tiếp thì cũng rất lợi hại rồi.
Trong trường hợp này, chỉ cần có một chút hiệu quả khiến tình trạng bệnh nhân ổn lên, đương nhiên khán giả sẽ chấp nhận.
Dù gì căn bệnh khó chữa như vậy nếu ở trong tay người khác thì cũng sẽ vô phương cứu chữa mà thôi, nhưng đối với Triệu Khôn, chí ít vẫn có cơ hội khỏi bệnh.
Để một bệnh nhân bị liệt có thể đi lại được đã là một tiến bộ đáng kể trong y học.
Sau khi Triệu thần y nói xong phương án điều trị, ông ta liền lấy kim bạc ra, sau đó xem xét ở phía cổ bệnh nhân.
“Có lẽ là ở đây, chỉ cần ngắt phần kinh mạch này thì sẽ có thể hồi phục được”.
Người dẫn chương trình nói với vẻ mong đợi.
“Vậy thì chúng ta hãy đợi tin vui từ Triệu thần y nhé, bây giờ sẽ bắt đầu điều trị!”
Ngay tức khắc, Tần Lâm liền lên tiếng.
“Đợi một chút, phương án này có vấn đề rất lớn”.
Vừa dứt lời, người dẫn chương trình đột nhiên sững ra, Triệu Khôn cũng bàng hoàng một lúc.
Người quay phim theo bản năng hướng ống kính về phía Tần Lâm.
Sau đó, Triệu Khôn liền cau mày, hừu lạnh nói.
“Ở đâu ra thằng oắt con thế, ăn nói bậy bạ gì đó? Phương án của tôi có vấn đề ư, cậu có biết chút gì về Đông y không?”
Đây đang là truyền hình trực tiếp, lại còn có người dám cắt ngang như vậy, cũng không biết đây là học trò của ai nữa, thật vô phép tắc.
Hỏi vấn đề nhưng lại không biết thân phận mình ở đâu sao?
Nhìn thấy Tần Lâm nói, ông ta còn tưởng rằng anh muốn hỏi về vấn đề gì đó.
Nhưng thái độ của anh lại thiếu tôn trọng như vậy, thật khiến người ta cảm thấy không vui, hơn nữa còn dùng giọng điệu chất vấn, đó không phải là thái độ của một kẻ tập sự nên có.
Tần Lâm liền cười khẩy.
“Đương nhiên phương án của ông có vấn đề, nếu như ông cứ tiếp tục điều trị như vậy, bệnh nhân sẽ không thể hồi phục hoàn toàn được”.
“Phương pháp châm cứu của ông là cắt đứt một đoạn kinh mạch nhỏ trong cột sống của bệnh nhân, cắt xong rồi nối lại, đây chẳng khác nào là đang mổ gà lấy trứng”.
Triệu Khôn đột nhiên cau mày, không ngờ Tần Lâm trẻ tuổi như vậy lại có thể giải thích được mục đích của ông ta.
Triệu Khôn hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Vậy thì sao? Mục đích của tôi chính là muốn bệnh nhân có thể đứng dậy được!”
“Bây giờ người bệnh như phế nhân, thà có thể đứng lên đi lại còn hơn là cứ nằm mãi ở đấy?”
Triệu Khôn nói xong, những người khác đều gật đầu đồng ý, cho rằng nhất định là có đạo lý.
Hiện tại bệnh nhân đang nằm liệt trêи giường, sống không bằng chết, tuy theo cách điều trị của Triệu Khôn thì sau này sẽ không có cơ hội bình phục nữa.
Nhưng sau khi được Triệu Khôn điều trị thì bệnh nhân có thể đi lại bình thường, nhưng chức năng của tay chân vẫn còn rất kém, gần như không thể sống một cuộc sống bình thường được.
Vậy nên đó là lý do tại sao Tần Lâm nói mổ gà lấy trứng.
Cả hai bên nói đều có lý, nhưng vấn đề duy nhất là cho dù bây giờ có mổ gà lấy trứng thì cũng không ai có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân.
Chứng liệt nửa người đâu có dễ mà chữa khỏi chứ?
Chỉ có thể kéo dài hết lần này đến lần khác mà thôi, khiến cho bệnh nhân đứng lên được đã là tốt lắm rồi.
Tần Lâm bèn cười khẩy: “Không chữa được là do ông học hành không tới, ông cũng không thể nào hủy hoại tiền đồ của bệnh nhân chỉ vì như vậy chứ?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im bặt.
Không một tiếng động!
Tên nhóc này là ai? Lại dám nói Triệu thần y học hành không tới?
Triệu Khôn chính là bậc thầy Đông y, chuyên gia hàng đầu về thần kinh học trong nước, ông ta là đại sư có uy quyền nhất, còn là giáo sư được bổ nhiệm đặc biệt trong các trường đại học lớn và là người đứng đầu trong ngành.
Nếu như đại hội Đông y lần trước không quá hot thì lần này tổ chương trình chưa chắc đã mời được Triệu Khôn.
Nhưng hoàn toàn không thể ngờ rằng, người thanh niên này lại không biết tốt xấu đến vậy, lại dám chất vấn Triệu thần y?!
Người quay phim có chút sững sờ, liếc mắt nhìn về phía tổ sản xuất và đạo diễn, đạo diễn suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, nhưng không hề cho dừng phát sóng trực tiếp.
Trước mắt mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát, điều họ muốn trong tập phát sóng đầu tiên là độ hot.
Mặc dù chữa liệt nửa người đã có độ hot khá cao, nhưng nếu cạnh tranh thì còn kịch tính hơn nữa không phải sao?
Bậc thầy Đông y bị một thanh niên chất vấn, sau đó thể hiện ra y thuật của mình để vả mặt anh chàng kia tại chỗ.
Tần Lâm giống hệt như một nhân vật phản diện nhỏ trong tiểu thuyết, nếu không có nhân vật như vậy thì không thể nào làm rõ được sự lợi hại của Triệu Khôn đại sư.
Vậy nên đạo diễn mới không nói gì, cứ tiếp tục để như thế.
Lúc trước đạo diễn cũng đã từng làm qua đại hội Đông y, kết quả đã hot ngay lập tức.
Là một đối thủ cạnh tranh, đương nhiên sẽ muốn được nhiều người biết đến, truyền hình trực tiếp lại càng tốt, đạo diễn tin rằng Triệu Khôn sẽ có thể thuyết phục được mọi người.
Triệu Khôn liền cau mày, mặt đanh lại, ông ta vốn đã không vui, liền lạnh lùng nói.
“Tên nhóc, ăn nói không biết chừng mực quá đấy, cậu có biết rằng liệt nửa người do chấn thương sẽ không thể nào chữa khỏi được không, điều cậu nói là hoàn toàn vô lý, nếu không thì cậu đến chữa thử tôi xem?”
Triệu Khôn bày ra vẻ mặt chế nhạo, những người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày như thế này nhất định phải được dạy cho một bài học, nếu không lại còn tưởng bản thân là thần y.
Tần Lâm cười khẩy: “Chữa thì chữa, ông tránh ra đi”.
Nói xong, Tần Lâm liền bước đến giường bệnh nhân, trực tiếp ngồi xuống bắt mạch.
Sắc mặt Triệu Khôn bỗng sa sầm xuống, ông ta nói để Tần Lâm chữa ý là đang khiêu khích anh, nào ngờ anh lại không biết khiêm tốn chút nào?
Nhìn thấy Tần Lâm thật sự bước đến, Triệu Khôn lập tức nổi giận.
“Hỗn láo! Cậu ở bệnh viện nào? Tại sao lại không biết điều như vậy, lại dám động vào bệnh nhân của tôi ư?”
Tần Lâm mặc kệ, nếu như là bệnh nhân của người khác thì anh sẽ không thèm quan tâm.
Nhưng đây lại là bố của Mã Húc, anh không thể nào để cho tên lang băm này chữa bậy được.
Nhìn thấy Tần Lâm vẫn không chịu rời đi, Triệu Khôn vô cùng khó chịu.
“Người đâu, mau lôi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi, nếu cậu ta không đi thì tôi sẽ không chữa cho bệnh nhân nữa!”
Mã Húc liền cau mày: “Triệu thần y, y thuật của bạn tôi cũng không tồi, hay là cứ để cậu ấy thử xem”.
Tuy Mã Húc không tin tưởng lắm vào y thuật của Tần Lâm, nhưng dù sao cũng là anh em của nhau, nếu Tần Lâm đã nhiệt tình như vậy thì cũng không thể nào làm anh phật lòng được.
Sao lại không thể cho Lão Tần thử xem.
Nhìn thấy người nhà bệnh nhân nói như vậy, Triệu Khôn liền bĩu môi.
“Được được được! Các người cứ để cậu ta trị đi, tôi không quan tâm nữa!”
Nói xong, Triệu Khôn liền rời đi.
Đạo diễn vội vàng cản ông ta lại, thấp giọng nói.
“Triệu thần y, lát nữa cậu thanh niên này không chữa được, và nếu ông cố gắng lật ngược tình thế thì điều này sẽ càng làm nổi bật được hình tượng của ông!”
Nghe đạo diễn nói như vậy, Triệu Khôn lúc này mới dừng lại, xem ra cũng có lý.
Ông ta cũng đã tốn rất nhiều tâm huyết cho tập phát sóng này, không cần thiết phải bỏ đi chì vì một đứa trẻ như thế.
Mà thôi, nếu anh đã muốn bẽ mặt thì cứ để vậy đi.
Lúc này, các cư dân mạng đang xem trực tiếp liên tục chửi bới.
“Ở đâu ra thằng nhóc này vậy? Thể hiện quá rồi đó, lông còn chưa mọc đủ lại đòi đi chữa bệnh?”
“Đúng vậy, còn dám chế nhạo Triệu thần y? Lúc trước bố tôi bị liệt nửa người, cũng chính Triệu thần y đã giúp chữa khỏi!”