Chủ quản Triệu đích thân phục vụ, quá trình diễn ra vô cùng nhanh chóng. Ngoài chiếc Mercedes mua cho Trần Thục ra thì anh còn mua cho Diệp Vãn Nhi một chiếc xe thể thao Maserati với giá hơn hai triệu, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Thấy Tần Lâm sảng khoái mua liền hai chiếc xe sang với giá năm triệu như vậy, đám bạn học kia mới cảm thấy chấn động kinh hoàng.
Hóa ra Tần Lâm thật sự là nhà giàu ngầm!
Lúc này bọn họ hối hận muốn chết. Nếu lúc trước họ không đối xử như vậy với Tần Lâm mà tạo mối quan hệ tốt với anh thì có khi anh lại mua cho họ một chiếc ô tô đấy. Mà dù không tặng thì cũng có thể giúp đỡ chút gì đó thì sao. Vả lại, quen biết một người có nhiều tiền như vậy thì tiền đồ sẽ mở hơn với Từ Bằng nhiều.
Sắc mặt Từ Bằng lúc này khó coi kinh khủng, mặt vô cùng u ám.
“Trần Thục! Xe này của cô sẽ bị công ty trưng dụng!”
Vừa nói, nước mắt cô vừa rơi xuống không ngừng.
Bố con nhà Từ Bằng đúng là quá đỗi khinh người. Trần Thục làm việc ở công xưởng mấy năm liền mới lên chức quản lý nho nhỏ. Bọn họ ỷ là cấp trên mà coi thường Trần Thục. Cô ấy đã không chịu nổi từ lâu rồi, nhưng công việc mà cô vất vả bấy lâu nay bỗng dưng mất hết làm cô ấy ấm ức vô cùng.
Diệp Vãn Nhi cũng vô cùng tức giận, không ngờ Từ Bằng lại là loại người như vậy.
“Tiểu Thục đừng khóc, cùng lắm thì chúng ta không làm nữa, đi chỗ khác làm!”
Từ Bằng cười khẩy: “Đi chỗ khác? Hừ, tôi sẽ bảo bố tôi nói với các đồng nghiệp trong ngành nilon rằng cô có phẩm hạnh tồi tệ, để xem còn ai dám thuê cô!”
“Anh! Anh ức hiếp người quá đáng!”, Trần Thục ấm ức vô cùng, rõ ràng cô ấy chẳng làm gì nhưng lại bị bắt nạt như vậy.
Sắc mặt Tần Lâm cũng trầm xuống, nói.
“Tiểu Thục, cô không cần phải đổi chỗ làm đâu”.
Từ Bằng nghe vậy thì cười: “Sao? Nghĩ thông rồi à? Khuyên cô ta ở lại công xưởng của chúng tôi? Nhưng mà tiếc quá, tôi đây đổi ý rồi. Tôi không hứng thú với con xe này của cô nữa, tôi sẽ đuổi cậu!”
Bộ dạng ngang ngược của Từ Bằng giống hệt một con chó điên.
Tần Lâm lạnh lùng nhìn hắn ta rồi nói.
“Mày ngông cuồng đấy, thế thì cái công xưởng này của chúng mày cũng sẽ không còn nữa đâu”.
Anh nói xong, Từ Bằng nghe vậy thì sửng sốt một chút rồi thì bật cười.
“Haha, mày giả vờ ít thôi. Có tí tiền là oai lắm à? Mày nghĩ mày là ai mà dám xen vào chuyện nhà chúng tao? Công xưởng của bọn tao mất hết? Mày thử hộ tao cái!”
Tần Lâm cười lạnh lùng: “Vậy thì tao thử cho mày xem”.
Nói rồi, Tần Lâm rút điện thoại ra, gọi cho số của lãnh đạo Tôn. Mấy giây sau, đầu bên kia đã nghe điện.
“Tiểu sư huynh, tôi là Tôn Kiến Dân đây”.
“Công xưởng nilon Từ Thị, trong nửa tiếng, tôi muốn ông chủ của bọn họ mất đi tất cả”.
“Được”.