“Có người ngoài ở đây, không được nói linh tinh! Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, đâu đến lượt con quyết định? Lui xuống!”
Doãn Chấn Phong trầm giọng quát.
“Đúng thế, con không xem xét đây là đâu hả, tổng giám đốc Tiêu còn ở đây, một cô nhóc không biết nông sâu như con có thể được tổng giám đốc Tiêu coi là con dâu là phúc của con, đừng có mà không biết tốt xấu”.
Doãn Hoán cũng lạnh lùng trừng mắt, trầm giọng nói, từ nhỏ đến lớn, ông ta không có quản thúc Doãn Thu Ca quá nghiêm khắc vì biết cô không sống được quá hai mươi mấy tuổi, vả lại còn là con gái, vì thế Doãn Thu Ca luôn được Doãn Chấn Tử nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn. Doãn Hoán và Lưu Mỹ Lan đều chưa từng dạy dỗ cô.
“Không sao, thanh niên mà, ha ha ha, tính tình nóng nảy cũng là điều bình thường, nhưng chuyện quan trọng như cưới xin vẫn nên do bố mẹ quyết định mới được. Tiêu Vân Phi nhà chúng tôi không đến đây nên tôi sẽ quyết định chuyện cưới xin này cho nó. Bố mẹ người lớn luôn vì muốn tốt cho con cái, chỉ như vậy mới có thể khiến các con tránh lầm lỡ”.
Tiêu Thần cười nhạt nói, nhưng trong lời nói có chút lạnh lùng.
“Còn không mau cảm ơn bác Tiêu đi, bác Tiêu không thèm so đo với con, Tiêu thiếu gia là thanh niên tài giỏi, làm sao có thể không xứng với con chứ? Bớt nói linh tinh đi, chuyện hôn nhân sao có thể tùy theo ý con được, đúng là bị ông con chiều hư rồi”.
Lưu Mỹ Lan mắng.
Doãn Chấn Tử nhíu mày, liên quan gì đến ông? Các người chưa bao giờ quan tâm đến nó mà giờ lại trách ông, làm gì có kẻ làm cha mẹ như hai người chứ.
“Chuyện này cứ quyết định thế đi, Doãn Hoán đưa Thu Ca ra ngoài đi, tiếp theo bố và tổng giám đốc Tiêu sẽ bàn chuyện đính hôn”.
Doãn Chấn Phong nhỏ giọng nói.
“Ông nội, con không lấy đâu, con không muốn lấy tên Tiêu công tử gì đó, con còn không quen biết anh ta. Ông nội...”
Doãn Thu Ca cắn răng, đôi mắt đẫm lệ, ở nhà họ Doãn, cô căn bản không có chút tiếng nói nào.
“Này, anh cả, chuyện này, hay là chúng ta suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau? Dù sao thì hai đứa nhỏ chưa có tình cảm nào, có thể qua lại một thời gian thử xem đã”.
Doãn Chấn Tử ngập ngừng nói.
“Doãn thần y, ông nói vậy là không tin vào tính tình của con trai tôi à? Hừ hừ”.
Tiêu Thần trầm giọng lạnh lùng nói.
“Lão Tam, ở đây chưa đến lượt cậu lên tiếng, con trai của giám đốc Tiêu chắc chắn là thanh niên tài giỏi, không đến lượt cậu đánh giá, nhà chúng ta và giám đốc Tiêu đã hợp tác với nhau nhiều năm, có thêm chuyện này sẽ thân càng thêm thân. Hơn nữa, có lẽ nào con gái nhà chúng ta gả vào nhà họ Tiêu lại phải chịu ấm ức chứ? Chuyện này cứ quyết thế đi, đừng ai nói nữa, mấy người ra ngoài đi, chuyện tiếp theo để tôi và tổng giám đốc Tiêu bàn bạc là được”.
Doãn Chấn Phong cười nói.
“Tổng giám đốc Tiêu, lần này chúng ta phải nghiên cứu cẩn thận một chút, sau này thành thông gia với nhau rồi, ha ha ha”.
“Đi thôi, còn ngơ ra đấy làm gì”.
Doãn Hoán và Lưu Mỹ Lan kéo Doãn Thu Ca ra khỏi phòng họp nhà họ Doãn, Doãn Chấn Tử cũng bất lực nhìn theo cháu gái, chuyện này ông cũng lực bất tòng tâm.
Nhà họ Doãn do anh cả ông quyết định, hiện giờ vì lợi ích của nhà họ Doãn mà kết thông gia với nhà họ Tiêu là điều đúng đắn, trong mắt Doãn Chấn Phong, không gì có thể ngăn cản. Chỉ khi hai nhà Doãn Tiêu thân càng thêm thân mới có thể hoàn toàn buộc chặt với nhau, nhà họ Doãn bọn họ không thể so với nhà họ Tiêu, sau này còn phải trông cậy vào nhà bọn họ nữa, vì thể cuộc hôn nhân này là điều bắt buộc!
Doãn Chấn Phong đã chờ đợi cơ hội này từ lâu, nhưng không có ứng cử viên thích hợp, bây giờ bệnh tình Doãn Thu Ca đã khỏi, cuộc hôn nhân này không ai khác chính là cô!
Vì nhà họ Doãn, vì vinh quang của bọn họ, vì sự thịnh vượng của gia tộc, trong mắt Doãn Chấn Phong, Doãn Thu Ca chính là vật hi sinh bắt buộc.
Sau khi rời khỏi phòng họp, Lưu Mỹ Lan cười nói:
“Thu Ca, chuyện này đều là vì muốn tốt cho con, con cũng biết cậu cả nhà họ Tiêu là thiếu gia số một số hai thành phố Khang Bình mà, thực lực nhà họ Tiêu lại càng không phải nghi ngờ. Sau này con cưới cậu ta, thì thân phận sẽ khác trước, e là ngay cả ông cả của con cũng phải nói năng khách sáo với con nữa”.
“Con không lấy, con thà chết cũng không lấy!”
Doãn Thu Ca nghiến răng nghiến lợi nói, lạnh lùng nhìn bố mẹ mình, ánh mắt quyết tâm của cô khiến người ta cảm thấy đau lòng.
“Thu Ca, chuyện này còn phải bàn bạc thêm đã, con đi nghỉ ngơi trước đi”.
Doãn Chấn Tử thở dài một tiếng.
"Dù sao thì con không lấy là không lấy, muốn lấy thì mẹ đi mà lấy”.
Doãn Thu Ca lạnh lùng nhìn mẹ mình.
“Bốp...”
Lưu Mỹ Lan vung một phát tát vào mặt Doãn Thu Ca, một dấu tay đỏ ủng lập tức hiện lên.
“Con làm phản à, giờ lại dám ăn nói với mẹ như vậy, mọc đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Mẹ là mẹ con, con có biết phép tắc không vậy”.
“Mỹ Lan, con làm gì vậy, đánh người như vậy là con sai rồi”.
Sắc mặt Doãn Chấn Tử tối sầm lại.
“Bố, bố không thấy dáng vẻ điếc không sợ súng của nó à, con nên đánh chết nó, hôn nhân là chuyện lớn, sao có thể tùy theo ý nó được chứ? Hơn nữa, bác cả cũng đã nói rồi, chuyện này đã quyết, bố cũng đừng nên xen vào”.
Lưu Mỹ Lan nói.
“Đúng thế đó bố, chuyện này kết thúc ở đây thôi, bác cả đã quyết rồi. Một khi liên minh với nhà họ Tiêu, địa vị của nhà họ Doãn chúng ta cũng sẽ tăng lên. Mối quan hệ hợp tác bao lâu nay cũng sẽ tiến thêm một bước".
Doãn Hoán nghiêm túc nói.
“Con có còn là con người hay không? Lấy hạnh phúc hôn nhân của con gái mình để đổi lấy lợi ích gia tộc, còn nói với vẻ đương nhiên nữa, con mau cút cho bố, cả hai đều cút đi!”
Doãn Chấn Tử quát lên một tiếng, đá vào người Doãn Hoán một cái. Sắc mặt Doãn Hoán và Lưu Mỹ Lan tối sầm lại, nhưng không dám đánh trả lại bố mình, mà chỉ có thể quay người rời đi.
Mặc dù bọn họ không thể thuyết phục bố, nhưng chỉ cần bác cả ra mặt thì bố chắc chắn không thể xen vào.
“Cháu không sao chứ?”
Doãn Chấn Tử nhìn khuôn mặt sưng lên do bị Lưu Mỹ Lan tát, nhất thời không khỏi tức giận.
“Ông nội, con thật sự phải lấy tên đại thiếu gia nhà họ Tiêu à?”
Vẻ mặt Doãn Chất Tử cô đơn, nở nụ cười giượng gạo nói, thế nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Thu Ca lại xám ngắt như tro tàn.
- ----------------------