Phỉ Phỉ uống vài hớp canh nóng, sau đó nhìn xung quanh, đưa tay ấn huyệt thái dương hỏi tôi: "Minh Dương, em sao vậy? Sao em thấy mệt mỏi, khó chịu quá." “Em lẽ nào không nhớ gì hết sao?” Tôi nhìn khuôn mặt Phỉ Phỉ, hình như cô ấy không nhớ bất kỳ chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này cả. Nói đúng hơn thì từ lúc bị Ôn Bội Như mượn cơ thể, cô ấy không còn nhớ gì cả, bây giờ trong đầu nhất định chỉ là một mảng trống rỗng hỗn loạn....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.