"Cậu đi ra ngoài đi, lát nữa tôi còn có bệnh nhân khác." Quan Nguyệt nhấp một ngụm cà phê rồi dặn dò tôi. Tôi gật đầu, nhanh chóng lùi ra ngoài. Hạ Đông Hải đi đi lại lại trên hành lang tầng hai, thấy tôi ra ngoài thì hỏi han: "Minh Dương, cậu có ngửi thấy mùi gì kỳ lạ không?" "Không." Tôi khịt khịt mũi, ở đây toàn là hương cỏ xanh của cây cối khiến người ta cảm thấy thoải mái. "Cộc cộc cộc!" Dưới lầu có người đi lên, chúng tôi lập tức cúi người giả...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.