Đại Ngốc cười rồi đứng dậy: "Ông sợ cái gì? Bây giờ trời đã tối lắm rồi, sao ông không ở lại đây nhỉ?" Bác sĩ Phạm cười gượng: "Con, con gái tôi yếu ớt nhiều bệnh, tôi phải về chăm sóc nó." "Bác sĩ Phạm, ông cũng biết đấy, tính tôi không được tốt như người khác, nếu làm tôi cáu lên thì hậu quả thế nào chắc ông cũng đoán được nhỉ?" Lưu Mị Nhi nhướng đôi lông mày lá liễu lên, nhìn từ góc độ của tôi thì cô ta cứ giống như một con hồ ly....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.