“Đêm hôm thế này rồi, các cậu còn muốn đi đâu? Không biết dạo này trường rối loạn như thế nào à?” Chú trừng mắt nhìn, bảo chúng tôi quay về. Hạ Đông Hải là một người rất lanh lợi, sớm đã lường trước được điều này nên đã cười rồi đưa cho chú một bao thuốc. Thuốc này không phải loại mấy tệ đâu, ít nhất cũng phải mấy chục tệ đấy. “Chú à, mấy đứa bọn cháu sắp đói chết rồi, ngày ngày gọi đồ ăn ngoài cũng ngán lắm. Người nhà bọn họ bị đuổi đi hết...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.