Hai ngày sau, miệng vết thương không bị nhiễm trùng, hơn nữa tình hình hồi phục rất khả quan, cho nên tôi mới xuất viện, tới đón tôi không phải nhóc con Đông Hải mà là Bạch Văn Văn. Cô ấy buộc cao tóc đuôi ngựa, mặc chiếc quần bò màu sáng, áo sơ mi màu trắng, tràn ngập sức sống đứng trước mặt tôi, xem ra cô ấy đã thoát khỏi bóng ma rồi. Sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn nhiều, tôi vốn định chờ thêm lúc nữa vì sợ Hạ Đông Hải đến mà không thấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.