Giọng nói ấy giống hệt trong mơ, tôi cố gắng tưởng tượng mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu không tài nào mở nổi, chỉ nghe tiếng cười trên lầu mà lòng đau như cắt. Trời sáng rồi, ánh nắng chói chang chiếu vào mặt tôi, tôi không mở mắt ra được, dùng sức xoa nhẹ hốc mắt, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Hạ Đông Hải vẫn ngáy đều đặn, tôi cố gắng ngồi dậy, chắc là cả đêm ngủ dưới đất bị cảm lạnh, hắt hơi liên tục mấy lần, cổ như tê cứng, khó chịu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.