“Ngươi muốn làm gì?” Tôi lập từ ngồi dậy. Lăng Vi Như chìa tay bóp chặt cổ tôi, cánh tay lạnh toát đó làm cả người tôi không nhịn được phát run. “Ơ?” Tôi cật lực vùng vẫy, chỉ là căn bản chẳng làm được gì. “Minh Dương, ta thật sự có chút chờ không được nữa a a.” Lăng Vi Như ngẩng đầu cười ha hả. “Cứu mạng! Cứu mạng! Người đâu cứu mạng!” Cả người tôi co rúm lại, cổ họng không ngừng hét lớn. “Bụp” một tiếng có vài người xông vào, bọn họ đều là quản...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.