Tôi há hốc mồm, nhất thời không nói nên lời, đồng lõa? Lời Trương Tịnh Di nói giống như một con dao xuyên vào tim tôi, người phục vụ lập tức đến lau bàn và giúp tôi lau vết cà phê trên người. Tôi vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ rời đi, Trương Tịnh Di hếch cằm lên, không có chút gì tỏ ra sợ tôi cả. “Anh đã báo cảnh sát rồi, lúc Kiến Nam mất tích ở thị trấn anh đã báo cảnh sát rồi, em có tin hay không thì cũng vậy thôi.” Tôi không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.