Hai tay của ông ta ôm chặt lấy chân tôi, dáng vẻ đáng thương vô cùng, nếu không phải đã từng nhìn thấy bộ mặt thật của ông ta, tôi sẽ thật sự bị sự “chân thành” của ông ta lay động. Chỉ có điều gương mặt mang nụ cười đầy mùi máu tanh này đã làm tôi chán ghét vô cùng. Máu trên mặt đất loang lổ khấp nơi, tôi nhắm chặt mắt, rút chân ra khỏi tay Đỗ Hữu Phước. Môi ông ta trắng bệt nhin tôi: “Minh Dương? Minh Dương, con đừng đi, con đừng đi mà.” Không giết ông ta
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.