Mục lục
Quỷ Tân Nương Của Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi dùng đuôi mắt liếc về phía lão thái thái, biểu cảm của bà ta vẫn điềm tĩnh như cũ, dường như không có điều gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của bà ta lúc này. Đến giờ ăn tối, bà ta từ chối nói trong người không khỏe nên muốn đi ngủ sớm.

Tôi bị ông cậu lôi tới phòng chính, mấy viên cảnh sát ăn uống nhiều từ trưa tới giờ vẫn chưa chịu đứng dậy, Tôn Tử ngồi bên cạnh cũng không có tâm trạng ăn uống.

“Minh Dương à, cháu quay về, cậu thực sự rất vui, có điều sự nghiệp kinh doanh của Minh gia cháu vẫn chưa hiểu nhiều, Minh gia kinh doanh vải dệt, mà cháu biết đấy, mấy năm nay tình hình cũng không tốt lắm….” Ông cậu vừa uống vừa kể khổ với tôi.

Giờ tôi mới biết thì ra mấy năm nay, toàn bộ công việc kinh doanh của Minh gia đều do ông cậu tiếp quản, hơn nữa, nếu lần này tôi không về thì toàn bộ tài sản của Minh gia sẽ đều do ông cậu thừa kế. Mười năm trước, ông ta đã nhận ông nội tôi là cha nuôi.

Đây là kiểu quan hệ họ hàng gì vậy, nhưng do những người mang dòng máu Minh gia không chết thì cũng bệnh tật triền miên, nên giờ mới tới lượt ông cậu.

“Minh Dương, cháu là con trai ruột của em gái cậu, cậu không muốn lừa cháu, Minh gia là một mớ hỗn độn, cháu tuyệt đối đừng có tiếp quản, tới lúc đó cậu sẽ đi vào trong thôn ký tên.” Ông ta nói rất nhiều, uống cũng nhiều, lúc sau đã bò ra bàn mà lảm nhảm, xem ra say rồi.

Tôi và Tôn Tử liếc nhìn nhau một cái, đoán được ý đối phương, hai chúng tôi đứng lên cố ý giả vờ như choáng váng rồi nói với Tiểu Phân: “Tiểu Phân đưa cậu vào nghỉ đi, chúng tôi cũng đi ngủ đây.”

Tôi và Tôn Tử nói xong liền dắt dìu nhau đi về hướng phòng ngủ, mơ hồ nghe được tiếng Tiểu Phân sau lưng nói không uống được thì đừng uống.

Sau khi, Tôi và Tôn tử bước vào phòng liền đợi tới khi đèn ngoài cửa tắt, thường thì đèn chỉ tắt sau khi tất cả mọi người đều đã đi nghỉ, nếu không Tiểu Phân và Huệ Bình vẫn sẽ dọn dẹp ở bên ngoài. Hiện tại, tôi và Tôn tử ra ngoài chắc không vấn đề gì.

Chúng tôi đi ra khỏi phòng một cách nhẹ nhàng, hành lang tối om như mực, bên ngoài trời vẫn mưa như trút nước, bầu không khí này có phần quỷ dị.

Tôi và Tôn Tử một trước một sau đi về phía trước, đương nhiên là cậu ấy đi trước tôi, chúng tôi cầm ô và đèn pin bước nhẹ nhàng trên hành lang.

Rất nhanh, chúng tôi đã tới nơi. Đằng sau hậu viện ngoài trồng một số loại cây ra thì không có thứ gì đặc biệt, trống trải như vậy chắc không thể giấu được người rồi.

Bỗng nhiên, Tôn Tử chỉ vào cái giếng phía trước rồi nhanh chân chạy tới, vì trời mưa nên giếng đã đầy nước, cầm đèn pin soi vào cũng không thấy được gì khác lạ. Tôn Tử ngơ ra nhìn cái giếng, chính lúc này chúng tôi nghe thấy âm thanh kỳ lạ truyền tới.

“Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc”.

Tôi nhìn Tôn tử, hạ thấp giọng nói với cậu ta: “Đừng sợ, có lẽ là lão thái thái, không, là tiếng bà nội tôi gõ vào cá gỗ.”

Tôn Tử chau mày nhìn tôi nói: “thật không ngờ bà cậu sùng đạo gớm, chúng ta đi xem xem”.

Tôi gật đầu cùng với Tôn Tử nhẹ nhàng đi tới phía dưới cửa sổ phòng lão thái thái. Đây là kiểu cửa sổ dán giấy thời xưa, khá là tiện cho việc nhìn lén, chỉ cần chấm chút nước bôi lên là có thể quan sát được bên trong.

Tuy nhiên, cảnh tượng bên trong lại khiến tôi gai người, tôi nhìn thấy lão thái thái quay lưng về phía chúng tôi, xung quanh bà ấy la liệt nến và hộp sọ. Thứ bà ta không ngừng gõ vào là một con cá gỗ màu đen. Dì Liên đứng bên cạnh liên tục đổ chất lỏng nào đó vào một cái hũ màu đen, trông rất mờ ám quỷ dị. Tôn tử cau mày, thấp giọng nói bên tai tôi thứ mà dì Liên đang đổ ra chính là máu. Tôi bất giác lùi lại một bước, chân đột nhiên giẫm phải cục đá, một tiếng “cạch” vang lên rất rõ ràng.

“Ai? Ai đang ở bên ngoài.” Dì Liên lớn giọng quát.

Chết tiệt, bị phát hiện rồi, tôi và Tôn Tử nhấc chân lên chạy, bên ngoài tối đen như mực không thấy được thứ gì nên tôi đoán dì Liên cũng không nhìn thấy chúng tôi.

Khi về đến phòng, toàn thân Tôn Tử và tôi đã ướt sũng, để tránh bị phát hiện chúng tôi còn cố ý lấy giẻ lau khô phần nước dưới sàn rồi mới về phòng ngủ.

Bởi Phỉ Phỉ ngủ ở phòng tôi nên tôi chỉ có thể ở cùng phòng với Tôn Tử. Mấy ngày nay, cậu ấy có vẻ như cũng đã kiệt sức rồi, vừa nằm cái đã lăn ra ngủ.

Tôi trằn trọc trở mình không ngủ được, không biết vừa rồi lão thái thái và dì Liên đang làm gì.

“Hứa Diệp, Hứa Diệp.” Tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy có người đang gọi mình, tôi thấp giọng: “Thanh Thanh? Thanh Thanh, là cô sao?”

Tôi đã hẹn với Thanh Thanh rằng mấy ngày này cô ấy đừng xuất hiện. Tôi biết lão thái thái đã đi mời cao nhân tới, tôi lo Thanh Thanh sẽ bị họ bắt.

“Hứa Diệp, mọi người hãy mau đi đi, bà già kia sắp nuôi tiểu quỷ thành công rồi, tới lúc đó em cũng không phải là đối thủ của bà ta nữa, nên anh hãy mau chóng rời khỏi đây đi.” Tôi chỉ nghe được tiếng của Thanh Thanh chứ không nhìn thấy cô ấy.

“Thanh Thanh, cô đang ở đâu? Tại sao tôi không nhìn thấy cô?” Tôi nhìn xung quanh bốn phía đều trống không. “Hứa Diệp, em đã tu luyện đến bước quan trọng nhất rồi, rất nhanh thôi em sẽ có thân xác của riêng mình, cho tới khi em thành công, anh nhất định phải bình an vô sự.” Tiếng của Thanh Thanh càng ngày càng xa, sau cùng không còn nghe thấy gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK