Kim Bằng phẩy tay: “Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Kim Bằng bĩu môi, ngáp một cái.
Lục Đông nhìn bộ dạng phờ phạc rũ rượi của Kim Bằng, liền nhìn về phía Phỉ Phỉ đang ngồi đối diện với họ cười ẩn ý: “Vậy chắc chắn là tối qua đội trưởng không ngủ được rồi.”
Chân Kim Bằng chạm nhẹ vào chân Phỉ Phỉ dưới bàn cọ nhẹ, đôi mắt thô tục đó không ngừng phóng điện về phía Phỉ Phỉ.
Phỉ Phỉ mở miệng anh đào nói với Kim Bằng: “Đội trưởng Kim,anh mau cùng Minh Dương đi xem đi.”
Âm thanh ngọt ngào tựa như mật ngọt, đội trưởng Kim nghe thấy hứng khởi đứng lên nói được, rồi quay lại nhìn tôi đầy bực bội, bảo tôi dẫn anh ta đi.
Tôi liếc nhìn Phỉ Phỉ, cô ta ngày càng trở nên quyến rũ hơn, hơn nữa đuôi mắt cũng cố ý vẽ cong lên giống như mắt hồ ly.
Nhìn vào ánh mắt của cô ta, tôi không khỏi rùng mình nhanh chóng quay lại dẫn mọi người đi đến chỗ cái giếng.
Tôn Tử nhìn thấy tôi đến lập tức chỉ vào cái giếng bảo mọi người đến đó xem, gương mặt Kim Bằng đầy khinh bỉ bước tới, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Để tôi xem xem.”
Kim Bằng vừa cúi đầu xuống nhìn, hai mắt ngay lập tức trợn tròn lên, toàn thân run rẩy, sợ hãi lùi về sau mấy bước.
“Chuyện, chuyện, chuyện này là sao?” Kim Bằng nuốt nước bọt, Lục Đông cũng cực kỳ hoảng sợ đứng phía sau Kim Bằng không dám nhúc nhích.
Đây mà là cảnh sát sao? Còn không can đảm bằng tôi lúc nhỏ, chưa nhìn thấy thi thể đã bị dọa thành ra thế này, nếu nhìn thấy thứ gì đó dưới giếng còn không bị dọa đến ngốc luôn sao?
“Huệ Bình, nước chúng tôi uống là lấy từ trong cái giếng này sao?” Tôi nhìn Huệ Bình hỏi.
Huệ Bình lắc lắc đầu, gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng trong ánh mắt cô ấy lại không có chút kinh hãi nào, ngược lại đó là dáng vẻ suy xét.
Rất rõ ràng, Huệ Bình chỉ đang diễn kịch, rốt cuộc cô ấy đã biết chuyện gì? Lại muốn che giấu điều gì?
Thấy tôi đang nhìn, Huệ Bình liền cố ý đưa tay lên ép ngực giả vờ sợ hãi nói: “Đây là một cái giếng khô, có lẽ hai ngày trước trời đổ mưa nên trong giếng mới có nước chăng?”
“Mang thùng nước đến đây, chúng ta sẽ rút cạn nước trong giếng ra.” Tôn Tử rất bình tĩnh ra lệnh, Huệ Bình và Tiểu Phân lập tức mang hai thùng nước đến, mấy người chúng tôi bắt đầu tát nước ở hậu viện.
Lúc này, dì Liên lại không hề xuất hiện ngăn cản, bình thường khi chúng tôi bước vào hậu viện, dì Liên đều xuất hiện như một bóng ma, nhưng hôm nay lại không hề đến phá rối.
Tôi, Tôn Tử và Đại Ngốc, cả ba người thay phiên nhau làm, Kim Bằng và Lục Đông đã thành tôm chân mềm rồi, nước trong giếng rất nhanh đã bị tát cạn.
*Tôm chân mềm: chỉ ý sự nhát gan
“A!” Đại Ngốc hét to một tiếng, vốn dĩ tôi đã quá mệt rồi, toàn thân loạng choạng vấp ngã, may mà có Tôn Tử nhanh tay lẹ mắt đỡ tôi lại.
“Dưới giếng, dưới giếng có một nửa cơ thể người.” Tôi vẫn chưa nhìn, nhưng miêu tả trần trụi của Đại Ngốc đã khiến lông tơ trên cơ thể tôi dựng đứng cả lên.
Nửa cơ thể người? Là cơ thể của ai?
Trong đầu tôi lẩn quẩn hình ảnh của Kiến Nam, chú, còn có cả Lưu Cương nữa, nhất định là một trong số họ.
“Làm sao đây?” Tôn Tử quay lại nhìn Kim Bằng.。
Mặc dù Tôn Tử biết rõ trình tự, nhưng suy cho cùng thì Kim Bằng mới thực sự là cảnh sát, nên làm thế nào vẫn phải phụ thuộc vào anh ta.
Chỉ nghe Kim Bằng hét lên một câu mẹ nó rồi lắp ba lắp bắp bảo chúng tôi kéo thi thể lên, tôi cau mày, muốn kéo được xác lên thì ít nhất phải có một người nhảy xuống miệng giếng sao?
Nếu không thì kéo lên kiểu gì?
Ai sẽ xuống đó? Mọi người nhìn tôi, tôi thấy không một ai lên tiếng, ngay cả Tôn Tử cũng biểu hiện chút sợ hãi rõ ràng.
Đây là bản chất con người, cũng chưa biết dưới cái giếng khô đó có cái gì, con người luôn cảm thấy sợ hãi khi đối diện với những thứ mà họ chưa biết.
“Tôi sẽ xuống đó.” Đột nhiên Đại Ngốc lên tiếng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Đại Ngốc.
Tận đáy lòng tôi thực sự khâm phục Đại Ngốc, anh ấy vậy mà lại dám xuống dưới đó, Kim Bằng dường như sợ Đại Ngốc đổi ý liền lập tức bảo Huệ Bình đi lấy dây để chúng tôi từ từ thả Đại Ngốc xuống.
Đại Ngốc cao khoảng một mét tám gần một mét chín, chúng tôi khó khăn lắm mới thả anh ấy xuống được, tôi quấn đầu dây còn lại quanh eo rồi cùng Tôn Tử đỡ lấy.
Đại Ngốc không hổ danh là đứa trẻ miền núi, rất nhanh đã xuống được đáy giếng, còn thấp giọng kêu: “Mau kéo tôi lên.”
Không ai trong chúng tôi dám đến gần miệng giếng vì sợ hãi, trong lòng cũng vô cùng hỗn loạn, sợ lát nữa Đại Ngốc ném nửa cơ thể người lên máu sẽ bắn tung tóe vào người chúng tôi.
Tôn và Tôn Tử quay lưng lại tiến lên vài bước, khi đi ra khỏi chỗ đó bảy tám mét, phía sau lưng liền truyền tới tiếng hét.
“A...”