Nhất thời tôi không nói được gì, Vương Thành có ý gì đây? Rốt cuộc tôi là cảnh sát hay anh ta là cảnh sát, tới giờ phút quan trọng lại đẩy việc nguy hiểm qua cho tôi? Tôn Tử vỗ vai tôi: “Minh Dương, tôi đi với cậu.” Thời khắc quan trọng vẫn là Tôn Tử lớn gan. Tôn Tử vừa mở miệng, Vương Thành lập tức gật đầu lia lịa, nói dù sao có người đi cùng cũng tốt. Mọi người nhìn xuống lối đi hình vuông. Lối vào này mỗi lần chỉ một người đi lọt. Mặc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.