Khóe miệng Đỗ Hữu Phúc nhếch lên một chút: “Được, nhưng tao cảnh cáo mày, chỉ cần Nhị Cẩu Tử chịu bất kỳ tổn thương nhỏ nào tao sẽ khiến mày phải chịu đau khổ gấp trăm lần." “Ông cũng thế.” Tôi hếch cằm lên tuyệt đối không thể thua trước khí thế của ông ta sau đó quay người chuẩn bị rời đi. Người mặc áo đen ngoài cửa chặn tôi lại. Tôi quay đầu nhìn Đỗ Hữu Phúc, ông ta vẫy tay với đám người đó họ mới thả tôi rời đi. Ra khỏi thôn tôi liên tục nghĩ về một
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.