“Minh Dương, lại làm sai chuyện gì nữa rồi, hả? Thật là luôn khiến người ta không yên tâm mà.” Cô Diệp mặt tối sầm, lúng túng cười không nói nên lời. “Nói đi, có thành kiến gì với tôi phải không?” Thầy Lâm nhìn tôi với vẻ bất mãn. “Không có, thật sự không có đâu ạ.” Tôi có nỗi khổ riêng nhưng không biết nói làm sao. Tôi thực sự đã nhìn thấy người phụ nữ đó, không biết sao lúc sau lại đột nhiên trở thành một ông già. “Không có? Không có mà lại còn đến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.