Hạ Đông Hải vốn lần nào cũng chỉ ậm à ậm ừ, nhưng sau khi uống nước tóc, cậu ấy bắt đầu hôn mê, mãi đến rạng sáng mới mở mắt ra. Đôi môi nứt nẻ ban đầu trở nên hồng hào một cách thần kỳ, nước da của cũng được cải thiện rõ rệt, chiếc bụng phình to như con ếch cũng dần teo lại. “Minh Dương, tôi đói.” Hạ Đông Hải mở miệng nói chuyện, không phải khát mà lại là đói? Tôi và sư phụ lập tức nở nụ cười, sư phụ đứng dậy đi lấy đồ ăn cho Đông
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.