"Trời ơi, nhãi con nhà cậu ngủ được thật đấy hả? Cái ót thiếu một miếng thịt mà lại ngủ được một ngày một đêm!" Hạ Đông Hải trêu chọc, trên mặt lộ ra nụ cười hèn hạ. Một tay tôi ấn vào cái ót, một tay chống lên thành sắt của giường bệnh để ngồi dậy. Bạch Văn Văn căng thẳng nhìn tôi rồi hỏi tôi làm sao vậy, tôi miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói mình không sao, Bạch Văn Văn nhìn sắc mặt của tôi tái nhợt như trước thì lo lắng, đứng dậy nói quay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.