Cô ấy nằm trong lòng tôi dần bình tĩnh lại, tôi nghe được hơi thở đều đặn, cơ thể suy yếu của Thanh Thanh dựa vào người tôi. Cô ấy ngủ rồi, ở tình trạng kích động như vậy chìm vào giấc ngủ, có thể thấy Thanh Thanh bây giờ có bao nhiêu kiệt quệ. Tôi ôm chặt Thanh Thanh, quay đầy nói với sư phụ: “Xuất phát thôi.” Thanh Thanh không thể nhìn đứa trẻ chết đi, vậy thì tôi làm sao có thể mở to mắt nhìn Thanh Thanh chết đi? Đây không phải là con của chúng tôi, nó là
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.